Vietnamese-VNFrench (Fr)简体中文English (United Kingdom)

Trần Hoàng (Hoàng Trần)
XIN CHÀO VÀ CẢM ƠN QUÝ VỊ ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE...
 

 

 

Hiển thị tin focus

CHỢT NHỚ CÀ MAU  

(NHÂN FACEBOOK NHẮC NHỞ) Có lẽ không người Việt nào không ao ước được một lần đến mũi Cà Mau, địa đầu Tổ...
 

VCD ca khúc

Trực tuyến

Hiện có 1491 khách Trực tuyến

webmail

Truy cập

WebLinks

Tìm kiếm

Tháng Năm 2024
T2 T3 T4 T5 T6 T7 CN
29 30 1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31 1 2

album_hinh

Nội dung
Sương phố (tập thơ HOÀNG TRẦN) PDF. In Email
Chủ nhật, 19 Tháng 2 2012 16:10

TỰA

Thời tuổi trẻ, tôi rất mê thơ.
Tuổi trung niên, tôi chỉ tìm đến thơ
như tìm đến một người bạn cũ.
Có ai sống mà không cần có bạn.

Chỉ sợ một ngày kia
Khi tuổi già ập đến
Tôi không còn đủ sức tìm thăm bạn cũ
Nên lựa lúc rảnh rang
Gom góp nên tập thơ này.

Bạn,
Đọc thơ tôi
Xin hiểu cho
Tôi cũng cần có bạn.

01-1997

· Trước 1975

Ngày thấp

Đêm đêm con nước xuôi dòng đổ
Một lối tôi về quá quạnh hiu
Trời đất vô cùng trong tuyệt đích
Bên đồi hư ảo tiếng chim kêu.

Quảng Ngãi, 1971

Tĩnh dật

Từ lên núi lãng quên tên tuổi
Dưới trăng khuya ca hát một mình
Trong tịch lặng rừng thay lá mới
Bỏ phồn hoa lại với kinh thành.

Pleiku, 1974

Trong đêm

Để cho ánh nến tỏa hồng
Thì thân sáp đã bao dòng lệ rơi

Sa chân cõi sống con người
Bước đâu chẳng chạm lưới trời bủa vây

Những vinh nhục những bi hài
Thời gian rồi cũng tro bay độ nào

Đợi ngày, giun dế lao xao
Giữa đêm vô vọng quạ gào gió trăng.

Pleiku, 1973

Sáng

Tinh mai hít thở khí trời
Tưới cây nhổ cỏ dưỡng chồi tìm sâu
Nhìn hoa rực rỡ phô màu
Lòng nguôi ngoai nỗi ưu sầu thế nhân …

Pleiku, 1973

Lẻ sầu
Chút kỷ niệm với L.M.Th.

thôi về nghe gió ru đêm
nghe cây tiễn lá nghe chim giã bầy
nghe tình chợt mỏi cánh bay
nghe trong mơ huyễn lời ai nghẹn ngào
nghe trùng dương gọi đồi cao
nghe ra hiu quạnh nghe vào quạnh hiu
nghe từng kỉ niệm chắt chiu
nghe trong da thịt ẩn nhiều vết thương
nghe gai ốc mọc sởn hồn
nghe quanh nghe quẩn mưa dồn quẩn quanh ….

Pleiku, 1973

Mưa qua
Tặng Ph.Tr.T.

Nỗi cô đơn phủ vây đời
Sầu mưa trắng hạt, thân rời rã đau
Lòng chừng lặng đã từ lâu
Mà sao gió lá vẫn xao xác hoài
Thì đành hát với không ai
Thì đành cạn chén mình say với mình …

Pleiku, 1971

Sống một đời riêng

Lòng dẫu lạnh vẫn còn men rượu ấm
Cùng đêm đen ta đốt nến soi đời
Em sao biết mùa sang sầu ảm lắm
Bờ tiễn xưa cô quạnh chuyến đò xuôi
Hồn mấy thuở nổi trôi cùng sóng biếc
Trùng khơi ơi, cô lái cũ đâu rồi ?

Tình lộng biển trách chi triều âm ỉ
Mưa miền xa mưa trút lạnh phương này
Mắt vẩn bụi cay tròng nên lệ ứa
Cỏ lòng ơi, sao tránh khỏi chân giày ?

Hoa rã vội, tình phôi pha hút bóng
Vườn hoang vu hư huyễn dáng ta ngồi
Âm lá rụng reo hoài trong kí ức
Em về đâu – sông suối hẹn về khơi.

Rừng bỏ phế cành im nằm héo hắt
Dưới chân cầu rêu động nước lao xao
Mây luyến ái một thời bay khuất núi
Hương môi si váng vất nụ hôn đầu
Khi trở lại, đất trời kia đã khác
Tặng vật này ta biết gửi trao ai ?

Thôi, mỗi cõi một đời riêng để sống
Đừng làm như thiên hạ (dối lừa nhau)
Chỗ em đến hẳn ngày vui mở đón
Khách sang đò như bọt nước tan mau.

Pleiku – Dăklăk – Quảng Ngãi, 01-1974

Cổ độ một vầng trăng

Dường vẫn vậy, đêm sắc vàng thiên cổ
Người xưa đâu trời đất rộng mông mênh
Ta về đây cành rủ lá buồn tênh
Lòng rã rượi, thân nhuốm sầu, áo bạc
Tình vô vọng, dấu chân người cút bắt
Ruổi tìm nhau trên mặt đất thênh thang
Mùa lạ mặt, nồng nàn rơi hút bóng
Vạc kêu sương thê thảm phút canh tàn
Trăng hiu hắt, cỏ thu mình lạnh lẽo
Hương môi chừng còn váng vất đâu đây
Đã lỡ mất thiên đàng ươm mộng ước
Trách vì ai hay chỉ bởi thời gian
Màu lá úa, thu vàng, em tiếng khóc
Cứa lòng nhau nghìn thương tích bươm thân
Ngày núi vỡ hồn văng đầy mảnh vụn
Thấy vực sâu nhưng chẳng giảm đà lăn
Và hụt hẫng một tảng đời bất hạnh





Ta trở lại ngỡ như từ vô tận
Trăng từ đâu, rồi trăng lại về đâu ?
Đêm câm nín chảy một dòng cô quạnh
Máu đời ơi, nhịp đập trái tim ơi
Tình vỗ cánh một lần xa mỏi ngóng
Người xưa đâu ?
Trăng cổ độ luân hồi …..

Quảng Ngãi - Pleiku, 4-1974

Bóng nguyệt tà

từ em bóng tối giăng mờ mịt
anh cũng thu đời riêng cõi đêm
mặc lớp bụi trần vun nỗi chết
mây đan kín mắt rượu môi mềm

gần nhau một thuở rời nhau mãi
phần mộ hoa vàng rải xót xa
lao xao cỏ động run hàng lá
sương khói trần gian bóng nguyệt tà

ngày chớm dậy phù dung đã héo
máu rời tim biền biệt quên về
phải định mệnh làm ta tan tác
hay vô tình là đất trời kia ?

em mệnh bạc và anh phúc đoản
đêm, hằng đêm, lệ nến tuôn thầm
còn ai nữa kề vai san sớt
những tủi sầu ăm ắp bao năm ?

Pleiku, 06-01-1974
(14 tháng chạp Quý Sửu)

Nước của ngày mưa lũ

nàng con gái năm xưa đùa bướm trắng
đã sang bờ, bỏ quạnh một dòng sông
đôi mắt biếc xanh da trời mộng tưởng
nay dịu dàng âu yếm lũ con ngoan

tôi vẫn vậy : nước của ngày mưa lũ
miệt mài trôi nào biết đổ về đâu
khi xuân tới lên đồi hoang tảo mộ
buổi đông tàn dăm chén rượu nguôi ngoai

cuội cứ vỡ thành nghìn muôn mảnh nữa
đêm tràn sương, sao rụng, bóng trăng lu
ôi xác lá ven rừng thu mỏi tiếng
dấu chân nai khuất lấp tự bao giờ

chim đứng lạc non đoài run tiếng hót
vườn năm xưa, bướm cũ, hẳn nàng quên
mây thì vẫn cuối trời trôi lãng đãng
mà hồng nhan đâu giữ được lâu bền …..

Pleiku, 1974

Thơ viết giữa khuya

và những cọng cỏ vàng hôn đất ướt
ẩm sương khuya màu mắt dõi trông vời
hiu hắt quá dải trời loang bóng tối
một hôm nào hoa rũ nụ trên môi
nghe vẳng phím tơ chùng reo lạc lõng
nhớ hương thơm lá mới trải da người.

dòng sông đã cuốn tình ra giữa biển
nước mênh mông, sóng bủa, biết đâu tìm ?
tôi những muốn hóa thân làm hải yến
vỗ trọn đời bằng nhịp cánh muông chim

đôi đom đóm bay ngang vườn mê hoặc
dẫn mơ tôi chờn chợ áo xưa vàng
thời tuổi nhỏ giữa vô cùng lạc mất
tiếc cuồng điên từng vết bước chân tan
hương của tóc nồng nàn hơi thở đất
môi của người ngào ngạt trái thanh tân.

theo năm tháng tôi về không nến thắp
bốn phương trời giăng mắc ánh sao đêm
ta có lẽ chẳng bao giờ thấy nữa
một vì sao hai đứa cùng đặt tên

và thảng thốt trên đồi cao gió lộng
sương đêm rơi chan chứa lệ xa người …..

Pleiku, 1974

Lễ đêm

Em hát âm thầm câu ca thánh
Ta ngồi tựa vách lắng nghe chuông
Một điệu tinh thành dâng trái đất
Bốn mùa xao xác lá ngoài không

Ai trảy rời cánh những nhánh xanh
Cho đêm sương khói bủa vây quanh
Em vô tư quá, bao là mộng
Lối cỏ khô vàng se bước chân

Gió rét đêm thiêng luồn áo dạ
Em nguyện cầu chi, ấp ủ gì
Có để lòng mình bung rộng cánh
Hay đã gài then buổi dậy thì ?

Sài Gòn, 12-1974

Cầu thân

mời em quá bước sang chơi
cửa không vốn dĩ chỗ người thập phương …

Pleiku, 5-1974

Nữ sinh

em ôm cặp ra về
sao mãi nhìn đâu thế
cớ gì chân bước nhẹ
lại làm rộn lòng ta ?
ơi nữ sinh nhỏ bé
tuổi đang hồi kiêu sa
cứ mộng mơ vui vẻ
đường chẳng còn bao xa ….

Pleiku, 1973

Vào hạ

bỗng dưng lặng vắng quanh đời
phố xanh vào hạ người rời cao nguyên
tôi bao năm tháng rong tìm
hình như hạnh phúc cũng chìm dưới mưa

Pleiku, 1972

Đà Lạt, chiều mưa

Vẫn là cái rét căm căm
Hôm nào dốc phố lặng thầm bên nhau
Bây giờ người ấy về đâu
Không gian trắng xóa đồi xa ngậm ngùi
Mưa ào ạt trút quanh tôi
Mà nghe âm vọng bao lời phân ly
Một lần đến, một lần đi
Đường quen ngõ cũ lắm khi lạc loài

Rét chiều nào lạnh chiều nay
Phải như thuở trước có tay ai cầm !

Đà Lạt, 5-1972

Ngang qua trường cũ

Ngang qua đây lòng dường như nổi bão
Xưa nơi này vô số chuyện yêu đương
Thời tuổi trẻ với tâm hồn ngổ ngáo
Đầy kiêu căng hiếu thắng giữa tình trường
Ta phố dưới em đường trên xa lắc
Đón đưa nhau từng buổi học nên gần
Ngày vẫn tới, hẹn hò nhau mai mốt
Lời chưa quên tình đã khuyết theo trăng ….

Ta ôm mộng đi vòng quanh trái đất
Mộng không thành bởi đất quá bao la
Về dõi mắt nhìn trường xưa đổi khác
Bụi còn bay vương áo trắng đôi tà …

Pleiku, 04-1973

Bóng thời gian

thở với đất hăng nồng cỏ úa
màu thời gian lành lạnh hơi sương
con sâu nhỏ thoắt thành bươm bướm
hai hàng cây ngơ ngác bên đường

ai đó đã chẳng còn tựa cửa
trái tim hồng cũng hết riêng tôi
những bông thắm cứ rụng hoài, rụng mãi
mắt môi xuân chợt ngấn thu rồi.

Pleiku, 12-1973

Lời chim bỏ núi
Tặng Ng.B.H.

Thôi nhé, anh đi ! Đừng nhìn anh nữa
Nước mắt em làm trơn ướt không gian
Mưa tạnh rồi mưa, mưa mãi chưa tàn
Anh cắn chặt lên môi mình, rướm máu.

Thôi nhé, em về, dù mưa ướt áo !
Rét lắm con đường cây lá co ro
Dẫu luyến lưu thêm cũng chỉ đôi giờ
Thêm xót xa lòng người đi kẻ ở.

Thôi nhé, đừng buồn, anh đi không nỡ !
Thành phố âm thầm thấy rõ chưa em
Khi đã chia tay là như vĩnh biệt
Đá núi còn đau huống nữa con người …..

Đà Lạt, 1972

Vàng phai

dơi phe phẩy cánh chen màu lá
ráng nhuộm hoàng hôn khói phủ đường
anh tê tái đứng run cùng gió
lòng vụt vỡ òa căm buốt sương

thoảng hơi hướm cũ xông từ đất
sầu nuối một mùi hương ấp yêu
tiếng giun tiếng dế âm trầm trỗi
tưởng tiếng ai kêu lạc giữa chiều.

thả khói theo mây về cõi nhớ
gửi mộng đơm giàn thiên lí xưa
ghé môi lên tóc vương bồ kết
se sẽ tay mơn dải áo là

ai hái rời cành những trái tim
cho màu hoa trắng rợp trời im
ngày qua, anh đón trăng sao lại
thắp ngọn tình hoài thay bấc đêm.

ôi ngấn mi buồn loang dấu mưa
hôm nào u uẩn mắt xa đưa
sông trôi bóng rã triều xô động
bến khuất thuyền không loạn nỗi đào …

Pleiku, 1974

Bên dòng sông Vệ

Quê hương tôi miền Trung bình dị lắm
Bát cơm nghèo hai bữa độn ngô khoai
Manh áo vải bốn mùa hăng bụi đất
Đường gân thô sớm tối giữ tay cày
Vồng lang tím hoa lay đùa gió nhẹ
Hàng keo gầy ôm ấp mộng bình yên...

Ngày binh lửa dấy tràn nơi xóm nhỏ
Lũy tre già gục mặt khóc măng non
Bông bụt đỏ xác nhàu vương thuốc súng
Chưa biết gì sao nghẹn ứ đau thương
Tôi bỏ xứ tha phương từ độ ấy
Lòng rơi theo hoa sứ rụng sân trường.

Chiều tháng chạp trở về bên sông Vệ
Dòng nước này đang đổ xuống làng tôi
Sông thì chảy mà không đò xuôi ngược
Tôi ngẩn ngơ như mất Mẹ bên đời …

Quảng Ngãi, tháng chạp năm Qúy Sửu, 1974

Sinh nhật

Ngày của tôi sông bỏ nguồn xuống biển
Chim về rừng nằm rỉa cánh bơ vơ
Nắng dẫu sáng cũng như chiều, nhạt thếch
Vòng thời gian lui tới ơ thờ.

Ngày của tôi có mưa trời rơi nhẹ
Có sương mù khói núi phủ vây quanh
Có dèm pha, tâng bốc lẫn tị hiềm
Có câm nín với vô vàn chịu đựng.

Ngày của tôi có môi em đầy mọng
Có tay gầy trên vạt áo hanh hao
Có lời ca, tiếng hát ngọt ngào
Những kỉ niệm của một thời mới lớn.

Ngày của tôi bãi hoang chờ tiếng sóng
Dẫu thiệt thòi cũng chả dám so đo
Tôi tập cho tôi chút ít vực ngờ
Nhỡ mai mốt em phụ, mình đỡ tủi.

Ngày của tôi tuy chẳng dài quá khứ
Nhưng thật tình không dám nghĩ tương lai
Còn hôm nay, vẫn đang đứng bên ngoài
Những nô nức của vườn đời tươi thắm.

Ngày của tôi có màu hoa sắc nắng
Và tiếng thơ buồn, ánh mắt thân quen
Xin thắp nến cho còn ghi năm tháng
Tiếng khóc đầu tiên xao lãng sao đành !

Pleiku, 17-9-1972

Những hình nhân bằng gỗ

Thằng con trai đi nhặt từng tháng năm quên lãng
Như một người dội mồ sống dậy trong đêm
Như một gã tội nhân khi nhận án tử hình
Như chiếc mũ trên đầu phủ tóc
Ta là kẻ qua đường đứng ngó
Mặt lạnh lùng như sắt đá vô tâm
Tay buông xuôi và ngôn ngữ thì thầm
Sống hay chết, tất cả đều gượng gạo

Thằng con trai mang trái tim phiền muộn
Đời buông xuôi như lá rủ trên cành
Người con gái đi qua cất điệu trầm than thở
Chàng ngẩng nhìn rồi lại cúi nhanh
Ta đày ải linh hồn trong luân lạc
Thấy ngây ngây như dại như say
Thấy buồn buồn như một người lính trận
Trở về thành không một kẻ thân yêu

Thằng con trai chỉ là cánh đồng sau mùa lúa gặt
Trơ lên trời những gốc rễ khô
Ta cảm thấy chân tay mình bị chặt
Thấy đời mình bỗng mất tự do

Thằng con trai nằm dài trên thảm cỏ
Mây lưng trời vỗ cánh rong chơi
Ta bực bội co chân đạp gió
Gió xoay xoay như lốc trên đồi.

Thằng con trai đi nhặt hoài dĩ vãng
Giương mắt nhìn những đống tương lai
Ôi sống chết, hết thảy đều gượng gạo.

Trung học Pleiku, 12-1970

Trước buổi lên đường

Hề, trai trẻ giữa hồi loạn lạc
Cõi sa trường, thôi nhé, ta đi !
Dù mắt đã trũng sâu thao thức
Dù mềm môi rượu chuốc canh dài.

Mùa thu đến rừng xao lá úa
(Lá thu hờn trước nỗi phân ly ?)
Nghe chiêng trống biên thùy gióng giả
Dẫu thói ngang tàng cũng thấy cay mi.

Thường đời mẹ vốn quen thua thiệt
Chưa dặn dò đã thấy run môi
Mưa nắng thân cò, đèn khuya bóng hạc
Còn mỗi thằng con cũng sắp xa rời.

Nghiệp bá, danh hùng, nào ta có vương !
Nghĩa mẹ, tình em, nào ta có phụ !
Ta chỉ muốn sống đời bình thường
Giữa trời rộng cùng mây phiêu lãng
Cơn bão nào khiến chim xếp cánh ?

Bạn hữu ! Nói chi lời cay đắng
Da ngựa, quan tài, cũng thế thôi
Dẫu có dọc đường về trong đưa tiễn
Thì tử quy kia ai chẳng có hồi ?

Ngày mai, a ha, ta thành kiếm sĩ
Mà thành lũy nào vừa tan đêm nay ?

Pleiku, 7-1974

Lòng một người mãi võ

ai cất tiếng nghe chừng men phẫn hận
rượu mười năm dằng dặc uống khôn say
giận một lũ vô tài khua mép dãi
khiến đàn ta reo lạc những âm hài

từ bữa nọ lên đường đi mãi võ
kiếm cung hề áo bụi đã sờn bâu
đêm gối đất thâu canh lòng quặn thắt
thì lý gì dăm phút tiễn đưa kia

tờ lịch chót có ai vừa bóc liệng
ta cầm lên run rẩy đôi bàn tay
ồ tay ta những đường gân máu hiện
như những lằn roi giập buổi sa cơ

và kể tự đốt lều men xuống núi
chợt thấy mình nơi vách đá phân vân
để nhận diện phải thích chàm lên trán
tự coi mình như một gã man dân

hăm chín ba mươi rồi mùng một tết
bóng ngựa còn lê lết tận đồi xa
em thân ái can chi đày đọa mãi
suốt xuân thì nỡ mặc én lao qua

ai banh mắt cho hồn ta giãy giụa
hạt lệ tròn em tặng mãi không tan
ta nhón gót đảo quanh đời sống lạ
ngày lại ngày trong một cõi nhân gian.

Sài Gòn, Xuất Ất Mão, 1974

X

Đến em rồi cũng xa vời
Bỏ ta lại với nỗi đời quạnh hiu …..

Pleiku, 1973

. Sau 1975

Đêm câm

nửa đời tàu chạy về không
đêm nghe còi vọng xé lồng ngực đau
làm chi cho úa mái đầu
làm chi cho bạc những màu tình xuân
tàu về lầm lũi đêm câm
những toa đời rỗng đỗ thầm bóng trăng
mênh mang trời đất mênh mang
bóng in bóng, ngọn cỏ vàng gió lay
không gian lắng tiếng thở dài
mà lòng như thể rụng đầy sao sao ….

Sài Gòn, 02/01/1978

Khát bỏng

Em réo mưa trên đồi
Anh và em bỏng khát
Khát
Khát
Đôi bờ môi bỏng khát

Một màu trời huyết dụ
Lửa rực bờ môi ai.

Sài Gòn, 27-5-1975

Tháng giêng non

Tháng giêng về thức dậy trong tôi
Cái rét ấm của một thời xao xuyến
Những nõn lá xanh non màu kỉ niệm
Tháng giêng này như thể tháng giêng xưa

Mùa hoa ấy, nắng ngập ngừng tỏa bóng
Người nửa hư nửa thực đến bên đời
Câu hát nhớ quyện tiếng đàn mơ mộng
Tôi vụng về nào biết tháng giêng trôi.

Tháng giêng trôi … Chưa kịp nói bao lời
Trang nhật kí hóa thành trang thơ nuối
Bàn tay ấy chưa chi đà rụt vội
Để chia tay chỉ muốn nắm không rời.

Giờ người đã như mây trời diệu vợi
Tháng giêng qua chẳng biết đã bao lần
Nhưng chẳng có tháng giêng nào sánh nổi
Mối tình dầu thơ trẻ tháng giêng non …

Sài Gòn, 01/1990

Phượng nhớ

Rất tình cờ, mới sáng nay thôi
Lũ chim sẻ từ đâu về gợi nhớ
Anh bất chợt thấy sân trường rực đỏ
A, phượng xa đà trở lại rồi.

Phượng vẫn vậy, trẻ trung duyên dáng
Như hôm nào trong nắng lung linh
Làm xao xuyến bao lòng trai kiêu hãnh
Bước qua nhanh song còn ngoảnh lại nhìn

Anh thuở ấy sao quá chừng mộng tưởng
Mải làm thơ vì phượng - phượng đâu ngờ
Nên tháng hạ theo chim trời vụt mất
Mới giật mình ngơ ngẩn ngẩn ngơ.

Thì phượng nhé, giữ giùm anh tuổi trẻ
Để trong anh sắc phượng mãi tươi màu
Để anh lại làm thơ và hát khẽ
Về một mùa hè xa, rất xa …

Sài Gòn 05/1991

Giãi bày

thưa em, tôi có mối tình
như sương, chỉ sợ lúc bình minh lên
dặn lòng dù nhớ dù quên
hoa kia mới hé đừng nên tơ màng

thưa, tôi như thể chim ngàn
em thương thì đỗ, nhược bằng .. . chẳng sao !
lại về cuộn giấc chiêm bao
lại cành khô rụng đêm nào vỗ bay

thưa em, tôi đã giãi bày
không nghe, em để ngoài tai cũng đành !

Sài Gòn, 11/12/1994

Thơ tình trên cát

Đặng lặng nữa, lòng anh đang dậy sóng
Biển xanh ơi, anh những muốn xa bờ
Chưa hụp lặn giữa khơi tình sâu rộng
Đã hiểu gì về biển cả đâu, em.

Biển mông mênh. Và em cũng mông mênh
Nên bỗng sợ bước chân mình hụt hẫng
Đã quen tắm nửa đời nơi bãi cạn
Biển xanh ơi, anh chẳng dám xa bờ !

Chỉ dám gửi bài thơ này lên cát
Nhờ sóng vọng về một chút hồi âm
Anh dù mãi nơi cùng trời cuối đất
Vẫn có em như thể ở bên mình …

Nha Trang, 03/7/1993

Sương phố
Gửi Pleiku

Phố trong sương và em cũng trong sương
Sương và phố quyện vào em, lãng đãng
Cả thành phố bềnh bồng trong biển trắng
Chỉ cây thông là mãi dáng phong trần.

Anh bao năm giong ruổi dưới đồng bằng
Vẫn gặp núi đứng bên đường tư lự
Nhưng sương phố thì mịt mờ mây phủ
Để bồn chồn mỗi lúc thoáng mưa qua.

Tưởng ra đi rồi sẽ sớm quay về
Nên buổi ấy anh vô tình quá đỗi
Để sợi tóc đã nhuốm màu sợi khói
Mới hay người ở lại mắt rưng rưng …

Xin lỗi núi, hiểu ra thì quá muộn
(Phố trong sương mà anh cũng trong sương)
Cho dẫu thế, sương vẫn là sương phố
Của một thời tuổi trẻ, phải không em ?

Pleiku, 7/93 - Sài Gòn, 26/11/94

Đêm Thuận Hải

Phan Thiết mưa đêm phòng cúp điện
Bạn bè tề tựu thắp tình thân
Mồi ngon bày sẵn đâu ai nhấm
Chỉ nhấm câu thơ với tiếng đàn.

Phan Thiết, hè 1989

Ẩn dụ tuổi bốn mươi

Tưởng như mới vừa gặp mình đâu đó
Ná dây thun thơ thẩn quanh vườn
Vườn rợp lá, chim trời chẳng thiếu
Đất sét thì đầy dẫy ngoài mương.

Mới ngày nào mong sải cánh băng sông
Theo lời bạn bắt chuồn chuồn cắn rún
Sông rộng quá mà phép mầu chẳng ứng
Thôi đành bơi luẩn quẩn ven bờ.

Chuyện ma quỷ vẫn in đầy trí tưởng
Ngoài đêm đen như có tiếng chân đi
Tiếng chó sủa, tiếng gió lùa … ghê rợn
Trùm kín đầu, miệng nhẩm : "Án ma ni …."

Những phép tính vẫn thường hay bỏ dở
Cá lia thia óng ánh vạn gam màu
Tiếng sáo đồng tập nói vụng về sao
Giá con số là cá vàng , sáo nhỏ !

Bốn mươi tuổi vẫn ngỡ mình đâu đó
Ná dây thun, lững thững trên đời …..

Sài Gòn, 15/12/1992

Quê mẹ

Lũy tre làng bao bọc tuổi thơ tôi
Lúa chao võng, tôi no dòng sữa mẹ
Sông Vệ chở phù sa bồi cho tôi bám rễ
Núi Đất cõng tôi lên đón ánh mặt trời
Hôi hổi lòng tôi là củ khoai trái bắp
Ngọt bùi hương vị ca dao :
Củ lang mỏng vỏ đỏ da
Ai về Long Phụng theo ta thì về …
Trong vi vút gió đồng khoáng đạt
Tôi cánh diều tung tăng...

Lớn khôn rồi mới hiểu hết gian truân
Để hạt thóc lại trở thành hạt lúa
Cái nắng cơn mưa, dịch hại vô chừng
Bưng chén cơm và, lòng bỗng rưng rưng.

Con đã đau nỗi đau rời Mẹ
Long Phụng ơi, từ bấy đến nay
Thoáng thấy sông, lại nhớ dòng sông Vệ
Gặp đồng hương, ồ, giọng quê mình ….

Quảng Ngãi 1985 - Sài Gòn 1996

Một con đường

Dọc chiều dài đất nước, chúng tôi đi
Để lại sau lưng những con đường râm mát
Giữa Trường Sơn vẫn dạt dào biển hát
Đêm trăng, gió lá rì rào …

Ông tôi đi. Rồi ba, chú tôi đi
Những chuyến đi trọn thời trai tráng
Tôi lớn lên giữa quê nhà, đứng thẳng
Như cây măng chĩa ngọn lên trời.

Những năm tháng chiến tranh qua đi
Ông tôi, chú tôi đà yên nghỉ dưới vòm xanh Tổ quốc
Ba tôi trở về. Giữa vòng tay ba, mẹ khóc
Tuổi hai mươi tôi mới biết mặt cha mình

Chỉ một con đường. Chỉ một. Chúng tôi đi
Ông tôi đi. Ba, chú tôi đi. Tôi, rồi con tôi tiếp bước
Tiếng chân dội bốn chiều đất nước
Để tiếng đàn bầu tha thiết đêm đêm...

04-01-1984

Dạo chơi với con

Sáng nay ba được rảnh
Con gái của ba ơi
Lại đây thay áo mới
Ba con mình dạo chơi ….

Con tung tăng trên đường
Miệng ê a ca hát
Thấy vật gì cũng nhặt
Nhặt rồi nhìn ba, khoe
Chừng như cả cuộc đời
Với con đều mới mẻ
Nên mỗi lần vấp té
Lại xoa tay nhoẻn cười.

Cả đường phố đông vui
Bỗng hóa thành vườn trẻ
Con đi giữa người người
Vẫn ấm vòng tay mẹ.

Năm tháng tưởng vô tình
Tuổi thơ qua mãi mãi
Ba sáng này với con
Lại gặp mình bé dại …

Búng, 13-8-1983

Thương ai

thì tôi có nói gì đâu
sao em lại nỡ cúi đầu bước nhanh
nhỡ rồi quýnh quáng trượt chân
tôi không vấp, cũng bong gân … ổ gà !

thôi em xí xóa đi mà
lời tôi, xin cứ coi là gió bay
từ giờ dù mãi thương ai

cũng không nói nữa với ai
là mình ….

01-3-95

Hạ phố

ô hay phượng nở hôm nào
mà đâu đâu cũng nhuốm màu châu sa
hoa tiếp ngói, ngói nối hoa
đường về như thể rất xa, dẫu gần !
một vùng nắng lửa chói chang
chợt thèm nghe tiếng ve ran gọi hè …

4-1997

Khi em gắn đóa hoa hồng lên tôi

… Là xanh xanh ngát khoảng trời
Để tôi đi suốt cuộc đời cùng em.

Vẫn là cửa lớp thân quen
Sáng nay màu nắng ánh lên lạ thường
Các em hát :
"Những con đường …."
Sao nghe như lá sân trường xôn xao
Với nghề, tôi đã là bao
Với người, tôi kẻ đi sau ngồi cùng
Mang trên ngực đóa hoa hồng
Các em ơi, có hiểu lòng thầy chăng ?
Viên phấn nào phải đũa thần
Để trang sách mãi trắng ngần, thơm tho …

20-11-1985

Ngẫm về hoa

1. Như ai
Nhà, một sân cây kiểng
Bốn mùa thoang thoảng hương
Cớ sao dăm bữa Tết
Vẫn mua hoa dọc đường ?

2. Như con
Cũng một loại đất trồng
Cùng một tay người trông
Cây thì ra lắm nụ
Cây chỉ trổ vài bông

3. Như bố mẹ
Cây bôn-sai cho dáng
Chậu cúc vàng cho hoa
Giá còn cội mai già
Cho cả hoa lẫn dáng …

Xuân 1996

Họp bạn ngày xuân
Tặng Ng.H.Gi.

Thằng lập nghiệp xứ người
Đứa Tây Nguyên, kẻ Bắc
Có khi cả năm trời
Chỉ mấy dòng thiệp Tết

Thôi vẫn chậu mai này
Chọn làm nơi họp bạn
Cũng là cuộc sum vầy
Sau bao ngày xa vắng

Nào, nâng ly, cạn chén
Mừng cho nhau may mắn
Bạn cũ chỉ dăm thằng
Thảy vẫn còn trọn vẹn

Chúc thằng nghèo hết nghèo
Thằng giàu mau hưởng phúc
Cuộc sống dẫu muôn bề
Mong đời không vẩn đục.

Khai bút Xuân Mậu Dần, 1998

Xuân đợi
Của tuổi 45

Tết mà mai hoa nở muộn
Trông anh như gã thất tình
Chùm chùm búp xanh mây mẩy
Chẳng ngờ vắng cánh môi xinh !

Cũng bởi tại mình vụng quá
Bỏ công đeo đuổi bao ngày
Để đến lúc cần trẩy lá
Vẫn còn lóng ngóng run tay.

Sáng ra mới là năm mới
Hoa ơi hé nhụy cho người
Kịp thỏa lòng anh thức đợi
Dịu dàng một sắc xuân tươi.

Xuân Đinh Sửu, 1997

Xuân ca
Tặng các bạn trẻ

Như một nhánh sông con
Trên đường ra biển lớn
Như một mảnh trăng non
Ngơ ngác trong trời rộng

Cánh đồng nào sông qua
Phù sa còn đọng lại
Tuổi xanh rồi sẽ xa
Thuyền trăng còn trôi mãi ….

Ai khoan nhặt mái chèo
Khiến sông hoài trở giấc
Ngây ngất dưới trăng thề
Hương ngọc lan tỏa ngát.

Nước dẫu đầy dẫu vơi
Hãy lượn vòng sông nhé !
Đêm vắn dài vẫn thế
Chớ vội tàn nghe trăng …

1991

Lời chia tay với học trò
Tặng H.

Đừng nhìn cô như thế các em
Tất cả sẽ nhòa trong nước mắt
Phút chia tay không một lời từ biệt
Bước chân đi lặng lẽ, sao đành ?

Đến với nghề, cô chẳng chút phân vân
Lòng chỉ nghĩ một con đường thẳng tới
Đâu đoán được lại có lần rẽ lối
Ngẩn ngơ như vạt nắng cuối hiên trường.

Đừng khóc, các em. Cô đã khóc bao lần
Nước mắt chỉ khiến lòng thêm tê tái
Cô mong được mang theo mình, mãi mãi
Một khoảng trời trong vắt, các em ơi !
(Và phấn trắng, bảng đen, lớp học này … cũng vậy
Chớ bao giờ hóa thạch trong tôi ).

Các em, hiểu cho cô …
trang sách …
cuộc đời …

Sài Gòn, 04-4-1989

Cao Chu Thần khi về lại Thăng Long
180 năm trước, Cao Bá Quát đã ra đời

Năm ấy Cao Chu Thần về lại đất Thăng Long
Mới tự hiểu mình lầm đường lạc lối
Thao ấn ngọc khuê mà làm chi trước cảnh đời
tăm tối
Bao mộng - đẹp - ngày - xưa như chõ vỡ tan tành
“Phải làm gì để cứu nước cứu dân ?”
Cao càng nghĩ càng đau từng khúc ruột
Hai mái tóc bơ phờ
Một thân cò trắng muốt
Mưa giật
Sấm gầm
Sao ta mãi trầm ngâm ?

Kìa, người nông dân tát nước trên đồng
Manh áo phong phanh, cồn cào bụng đói
Kìa, người vác hòm đánh vỡ bình rượu quý
Tiền đền cho chủ rồi, sưu thuế tính sao đây ?
Và các cháu bé ơi, chớ trêu người tội nghiệp
Phải ngửa tay xin ăn là cực nhục lắm rồi.

Thời gian này, Cao cũng đang túng thiếu
Đau ốm liên miên có bữa nhịn cơm chiều
Nhưng có nghĩa gì đâu giữa muôn người quẫn bách
Cao chỉ thẹn cho mình đàn, kiếm lạc bao năm.

Ừ, ta phải bay thôi, sải rộng cánh chim bằng
Quẳng bút mực, lướt muôn trùng sóng cả
Cất tung vó, dựng bờm thiên lí mã
Vạch trời xanh lên hỏi tội thiên đình :
Cơn cớ gì khổ mãi vạn sinh linh ?

Sài Gòn, 9-9-1989

Phải nói lời giả dối,
sao đang ?

Mười mấy năm trường ta nuốt chữ vào tim
Tim vẫn đập mà lời không thốt nổi
Ngôn ngữ trái tim đâu cần uốn lưỡi
Nhưng lỗ tai kia diụ ngọt quá quen rồi
Sự thật là điều không được nói
Phải nói lời giả dối, sao đang ?

Ai đó vẫn làm thơ
Và ai đó vẫn in thơ
Những câu thơ du dương gió thoảng
Những câu thơ gầy còm bệnh hoạn
Còn sự thật ?
Ở ngoài trang thơ ….

 

 

Thơ ơi thơ
Ai làm quần quật trên đồng mà không xua nổi đói ?
Ai thừa chữ nghĩa, tay nghề mà cơm áo đa đoan ?
Đêm mưa, ai co quắp bên đàng ?

Thơ ơi thơ
Dẫu cho thơ không hóa thân thành chiếc đũa
nhiệm mầu
Mang hết trẻ con đến trường, thay vì đi lang thang
xin ăn bán thuốc
Mời ông lão bảy mươi về nghỉ, thôi còng lưng đạp
xích lô dưới lửa trời thiêu đốt
Thì thơ cũng đừng ngoảnh mặt với nhân dân

Sài Gòn, 5-8-1988


 
Khai bút Xuân Tân Mão PDF. In Email
Thứ hai, 26 Tháng 12 2011 05:52

Khai bút xuân Tân Mão

 
Ca khúc SƯƠNG PHỐ PDF. In Email
Thứ hai, 26 Tháng 12 2011 05:50

Nghe THANH HÙNG hát tại đây.

Sương phố

//
 
Ca khúc DẠO CHƠI VỚI CON PDF. In Email
Thứ hai, 26 Tháng 12 2011 05:45

Nghe HUỲNH LỢI hát tại đây.

Nghe ĐAN THƯ hát tại đây.

Dạo chơi với con

http://www.youtube.com/watch?v=2WbCBWuj9Gc

Dạo Chơi Với Con - Nhạc Ngô Quang Dũng,
thơ Trần Hoàng (Hoàng Trần)

 

Cho Nguyên Hân

Sáng nay ba được rảnh
Con gái của ba ơi
Lại đây thay áo mới
Ba con mình dạo chơi ….

Con tung tăng trên đường
Miệng ê a ca hát
Thấy vật gì cũng nhặt
Nhặt rồi nhìn ba, khoe
Chừng như cả cuộc đời
Với con đều mới mẻ
Nên mỗi lần vấp té
Lại xoa tay nhoẻn cười.

Cả đường phố đông vui
Bỗng hóa thành vườn trẻ
Con đi giữa người người
Vẫn ấm vòng tay  mẹ.

Năm tháng tưởng vô tình
Tuổi thơ qua mãi mãi
Ba sáng này với con
Lại gặp mình bé dại …

Búng, 13-8-1983

26 năm trước, con gái lên hai. Sau một sáng chủ nhật đưa con dạo chơi trên đường Đồng Khởi đến Công viên Thống Nhất, ba đã khởi làm bài thơ này.
Giờ, con đã là mẹ. Và rồi con gái của con sẽ lại được nghe từ ba nó: "Con gái của ba ơi Lại đây thay áo mới Ba con mình dạo chơi"...
Trọn một vòng quay!

 

//

 
«Bắt đầuLùi21222324252627Tiếp theoCuối»

Trang 27 trong tổng số 27



bogddt 1275359403_Portfolio 1275359468_Book 1275359498_adept_installer  hanhchinh
Tuyển Sinh
 Tuyển Dụng
 Giáo Trình
 Thư Viện Phần Mềm
Góc Cao Học