|
CHUYỆN MÙA THI... |
Chủ nhật, 11 Tháng 3 2012 09:55 |
Tôi vừa có ý định viết một entry về chuyện thi cử thì đọc được bài sau đây, xin đưa lên để các bạn cùng xem: Mùa thi - Tiếng nói người "trong cuộc"
Sáng 23.5, kết thúc ngày thi thử tốt nghiệp THPT, một nhóm HS đến tìm chúng tôi bày tỏ tâm tư, nguyện vọng trước một áp lực mà theo các em là quá nặng nề, đó là kỳ thi tốt nghiệp và kỳ thi vào ĐH-CĐ. Đối với các em, học là mục tiêu duy nhất. Một HS nam than, người học giỏi có áp lực riêng, người có học lực bình thường lại chịu áp lực khác. Không một HS nào thoát khỏi vòng "kim cô" của áp lực học hành. Trước khi rời toà soạn, các em trao cho chúng tôi một bản nhạc rap, ca từ của bài hát đã nói lên phần nào những áp lực từ nhiều phía. Theo nguyện vọng của các em, chúng tôi xin trích những đoạn có nội dung mà bậc phụ huynh, thầy cô cần có sự chia sẻ để giúp các em giảm áp lực tinh thần: "Đêm qua em thức trắng cả một đêm làm xong 25 bài toán, bài tập về nhà và cả bài tập làm thêm... Đầu em gật gù, mắt em thiếu ngủ lúc nào cũng đòi khép... Hôm nay em phải chiến đấu với 5 tiết học ở trường, chiều em học toán thầy Hùng, học văn cô Hương. Em phải học đi học lại một bài như thế mới gọi là chất lượng. Ôn tập nhiều lần và làm một đống bài tập mà em được thầy cô dạy cho trước chương trình, bởi vì em rất là thông minh, bởi vì em học rất đinh. Học ngày, học đêm, học thêm, học chính... Em sinh ra là để học, cuộc sống trôi như chong chóng. Em ngồi một chỗ em học. Bạn bè đá cầu, đá bóng, em vẫn nhốt mình trong phòng, chẳng biết làm gì ngoài học. Tuổi thơ của em chỉ có ngồi một chỗ, chỉ có học mà thôi... Một ngày có 24 giờ, em dành hai tiếng để ngủ, còn lại để học. Nhưng đối với cha mẹ em dường như thế vẫn chưa đủ, thầy cô chê thế là vẫn lười biếng, vẫn còn ngu. Muốn trở thành học sinh ưu tú, em phải học ngay cả trong khi ngủ, kiến thức nhồi vẫn chưa đủ thì em vẫn bị thầy nói là ngu nên em phải cố gắng làm cho đủ... Thầy cô muốn em trở thành thiên tài, bố mẹ muốn em vĩ đại... Em không thể bỏ lỡ danh hiệu học sinh gương mẫu, học sinh ngoan, nếu không về nhà em sẽ bị quát nạt, đánh, mắng... Hôm nay là ngày sinh nhật của em, bạn bè em khao một chầu kem, tặng em một đôi dép. Sinh nhật trôi qua thật là đẹp cho đến khi em nhận được những thứ cha mẹ tặng cho em, một bộ sách toán cao siêu, 5 cuốn sách văn tiêu biểu để cho em đọc thêm, để cho em có cảm hứng học thâu đêm. Một giấc ngủ ngon, dịu ngọt lâu rồi em chưa có... Em học nhiều quá nên mới bị điên, bị rồ. Mọi người nhìn em, than khổ rồi họ đổ tội cho nhau. Mẹ đổ cho cô, cô đổ cho bố, bố lại đổ vạ cho thầy là không biết dạy học nên cháu mới bị như thế. Mọi người ai cũng nóng nảy, cũng đùn đẩy, chỉ riêng em đôi mắt ngây thơ, nhưng giờ đây vô hồn, chỉ còn trơ xác... Trước mắt em vẫn là những trang giấy. Cứ thế, em sống trong lời răn dạy của thầy cô: Học để ngày mai nên người, học để cha mẹ được cười, học để thầy cô không chê là mình lười... Học để ngày mai trở thành giáo sư, tiến sĩ, để cho mọi người cười thật là tươi...". Không thể không thấy được trách nhiệm từ nhiều góc độ: Gia đình, nhà trường, thầy cô và nặng hơn cả là xã hội. Cả xã hội phải sống trong áp lực học hành, ai cũng mong con phải vào được đại học... bằng mọi giá, nhà trường có tỉ lệ HS đỗ đại học cao sẽ trở thành trường điểm. Cái giá lớn nhất phải trả đó là các em học sinh, đã có nhiều em phải tạm rời ghế nhà trường để đến bệnh viện tâm thần, phải tìm đến cái chết... để giải thoát cho bế tắc. Theo Lao động |