Khoa Ngữ Văn
  
Trang chủ
TIỂU THUYẾT PHÓNG Sá»° CỦA VŨ TRỌNG PHỤNG VÀ NHá»®NG “LẰN RANH†THỂ LOẠI VÄ‚N HỌC PDF æ‰“å° E-mail
周二, 2011年 12月 13日 16:11

BÙI VIỆT THẮNG

 

I. DẪN NHẬP

1. à nghÄ©a của việc nghiên cứu thể loại trong nghiên cứu tiến trình văn há»c

NhÆ° chúng ta biết, má»—i thể loại, nhất là những thể loại lá»›n thÆ°á»ng được gá»i là “gạo cá»™i†của văn há»c Ä‘á»u thể hiện má»™t thái Ä‘á»™ thẩm mÄ© đối vá»›i hiện thá»±c Ä‘á»i sống. Má»—i thá»i đại văn há»c Ä‘á»u có riêng hệ thống thể loại của mình. Thá»i hiện đại (thế kỉ XX) hệ thống thể loại văn há»c Việt Nam rõ ràng là ảnh hưởng phÆ°Æ¡ng Tây khi ná»n văn há»c dân tá»™c trong trạng thái chuyển đổi hệ hình (từ phạm trù  “trung đại†sang phạm trù “hiện đạiâ€, từ phạm trù “dân tá»™c†sang phạm trù ‘thế giá»›iâ€). Có thể nói, trong cuá»™c chuyển mình tất yếu ấy, thể loại nhÆ° là thÆ°á»›c Ä‘o bầu khí quyển văn há»c nÆ°á»›c nhà. M. Bakhtin trong công trình nổi tiếng của mình Lý luận và thi pháp tiểu thuyết (1) đã khẳng định: “Äằng sau cái mặt ngoài sặc sỡ và đầy tạp âm ồn ào của tiến trình văn há»c, ngÆ°á»i ta không nhìn thấy vận mệnh to lá»›n và cÆ¡ bản của văn há»c và ngôn ngữ, mà những nhân vật chính nÆ¡i đây trÆ°á»›c hết là các thể loại, còn trào lÆ°u, trÆ°á»ng phái chỉ là những nhân vật hạng nhì và hạng baâ€. Nhà khoa há»c Nga đồng thá»i cÅ©ng Ä‘á» cao và khẳng định vai trò của tiểu thuyết trong hệ thống thể loại văn há»c thá»i hiện đại: “Tiểu thuyết là thể loại văn chÆ°Æ¡ng duy nhất luôn luôn biến đổi, do đó nó phản ánh sâu sắc hÆ¡n sá»± biến chuyển của bản thân hiện thá»±c. Chỉ kẻ biến đổi má»›i hiểu được sá»± biến đổi. Tiểu thuyết sở dÄ© đã trở thành nhân vật chính trong tấn kịch phát triển văn há»c thá»i đại má»›i, bởi vì nó là thể loại duy nhất do thế giá»›i má»›i ấy sản sinh ra và đồng chất vá»›i thế giá»›i ấy vá» má»i mặt. Tiểu  thuyết vá» nhiá»u phÆ°Æ¡ng diện đã và Ä‘ang báo trÆ°á»›c sá»± phát triển tÆ°Æ¡ng lai của toàn bá»™ ná»n văn há»c. Vì thế má»™t khi đã có được vị trí thống ngá»±, nó xúc tác làm đổi má»›i tất cả các thể loại khác, nó làm chúng lây nhiá»…m tính biến đổi và và tính không hoàn thành. Nó lôi cuốn chúng má»™t cách đầy quyá»n lá»±c vào quỹ đạo của mình, chính bởi vì quỹ đạo ấy trùng hợp vá»›i phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng phát triển cÆ¡ bản của toàn bá»™ ná»n văn há»câ€. Có thể coi ý kiến của nhà khoa há»c Nga nhÆ° là “kim chỉ nam†cho các thao tác nghiên cứu thể loại tiểu thuyết nói chung và hình thức tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng nói riêng trong bối cảnh tiểu thuyết hiện đại Việt Nam giai Ä‘oạn 1932- 1945.

2. Vai trò của tiểu thuyết  trong hệ thống thể loại văn há»c hiện đại Việt Nam

Má»™t trong những tiêu chí của quá trình hiện đại hoá văn há»c Việt Nam thá»i kì 1900 – 1945 là sá»± kiện toàn hệ thống thể loại. Trong thá»i trung đại (từ thế kỉ X đến thế kỉ XIX), nhìn tổng thể, hệ thống thể loại văn há»c Việt Nam ảnh hưởng toàn diện và sâu sắc hệ thống thể loại văn há»c Trung Quốc cổ Ä‘iển. Nhìn lại Ä‘á»i sống văn há»c thá»i kì này, không nghi ngá» gì nữa, nhá» sá»± phong phú và Ä‘a dạng của các thể loại mà ná»n văn há»c dân tá»™c được phục hÆ°ng trên con Ä‘Æ°á»ng hiện đại hoá theo mô hình phÆ°Æ¡ng Tây. ChÆ°a bao giá» trong lịch sá»­ văn há»c dân tá»™c các thể loại lại Ä‘ua tranh phát lá»™ nhÆ° thá»i hiện đại, đặc biệt là giai Ä‘oạn 1932 - 1945. ThÆ¡ và kịch, truyện ngắn và tiểu thuyết, phóng sá»± và tùy bút, tiểu phẩm và kịch thơ… Ngay trong ná»™i bá»™ thể loại tiểu thuyết cÅ©ng đã thấy hết sức phong phú, Ä‘a dạng. Theo cách phân chia của  tác giả VÅ© Ngá»c Phan trong bá»™ sách Nhà văn hiện đại (1942) có đến 9 hình thức thể loại nhÆ°: tiểu thuyết phong tục, tiểu thuyết luận Ä‘á», tiểu thuyết luân lí, tiểu thuyết truyá»n kì, tiểu thuyết phóng sá»±, tiểu thyết hoạt kê, tiểu thuyết tả chân, tiểu thuyết xã há»™i, tiểu thuyết trinh thám. Nói tóm lại, bức tranh văn há»c thá»i hiện đại trở nên Ä‘a sắc hÆ°Æ¡ng chính là nhá» sá»± nẩy nở tá»± do của các thể loại. Nói nhÆ° nhà khoa há»c Nga, lúc này các trào lÆ°u, trÆ°á»ng phái chỉ đóng vai trò là “nhân vật hạng nhì và hạng ba†trong bức tranh toàn cảnh văn há»c hiện đại Việt Nam. HÆ¡n thế, chúng ta cÅ©ng có thể tìm thấy những “lằn ranh văn há»c†giữa các trào lÆ°u, trÆ°á»ng phái  bởi không có sá»± vật bất kì nào hoàn toàn Ä‘á»™c lập phát triển mà thiếu Ä‘i những mối liên hệ tÆ°Æ¡ng tác biện chứng.

Làm nên má»™t cuá»™c cách mạng trong văn há»c hiện đại Việt Nam là phong trào ThÆ¡ má»›i lãng mạn 1932-1945 vá»›i những “kiện tÆ°á»›ng†nhÆ° Thế Lữ, LÆ°u Trá»ng LÆ°, Xuân Diệu, Chế Lan Viên, Huy Cận, Hàn Mặc Tá»­, Nguyá»…n Bính…NhÆ°ng tạo nên những bá»™ “tấn trò Ä‘á»i†để lÆ°u truyá»n hậu thế lại là những nhà văn hiện thá»±c vá»›i những tiểu thuyết thành công của ná»n văn há»c hiện đại Việt Nam nhÆ° VÅ© Trá»ng Phụng vá»›i Số Ä‘á», Vỡ đê, Giông tố..., Nguyên Hồng vá»›i Bỉ vá», Nam Cao vá»›i Sống mòn, Ngô tất Tố vá»›i Tắt đèn, Nguyá»…n Công Hoan vá»›i BÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng, Nguyá»…n Äình Lạp vá»›i Ngõ hẻm… Thành tá»±u tiểu thuyết hiện đại Việt Nam thá»i kì  từ những năm 20 đến 30 của thế kỉ XX còn ghi nhận sá»± đóng góp của các nhà văn lãng mạn từ Hoàng Ngá»c Phách vá»›i Tố Tâm (1925) đến hàng loạt tiểu thuyết của các nhà văn trong nhóm Tá»± lá»±c văn Ä‘oàn nhÆ° Nhất Linh, Khái HÆ°ng, Hoàng Äạo…

Xét ngay trong ná»™i bá»™ văn xuôi Việt Nam thá»i hiện đại thì tiểu thuyết luôn luôn đóng vai trò trụ cá»™t, nếu có thể nói quá lên má»™t ít thì đó là nÆ¡i lÆ°u giữ hình ảnh Ä‘á»i sống của dân tá»™c trong má»™t thá»i kì nhất định. Truyện ngắn thá»i kì này phát triển rá»±c rỡ, đạt tá»›i các giá trị cổ Ä‘iển vá»›i những tên tuổi nhÆ° Nam Cao, Nguyá»…n Công Hoan, Thạch Lam; thể tùy bút trở nên mẫu má»±c vá»›i tên tuổi Nguyá»…n Tuân; thể phóng sá»± vá»›i tên tuổi “Vua phóng sá»± đất Bắc†VÅ© Trá»ng Phụng và những tên tuổi khác như  Ngô Tất Tố, Lan Khai, Trá»ng Lang, Tam Lang, Nguyá»…n Äình Lạp…NhÆ°ng diện mạo văn xuôi Việt Nam thá»i hiện đại sẽ trở nên má» nhạt nếu thiếu tiểu thuyết. Thêm má»™t lí do quan trá»ng nữa là, tiểu thuyết chính là thể loại để ngÆ°á»i ta “cân Ä‘o†sức vóc  và ná»™i lá»±c của má»™t ná»n văn há»c thá»±c sá»± lá»›n mạnh. Chỉ cần dẫn ra má»™t ví dụ để thấy vị trí và vai trò của tiểu thuyết đối vá»›i sá»± phát triển ná»n văn há»c dân tá»™c thá»i hiện đại - đó là trÆ°á»ng hợp nhà văn VÅ© Trá»ng Phụng vá»›i các tiểu thuyết nổi tiếng nhÆ° Dứt tình, Giông tố, Số Ä‘á», Vỡ đê, Làm Ä‘Ä©, Lấy nhau vì tình, trúng số Ä‘á»™c đắc, Quý phái, NgÆ°á»i tù được tha (Di cảo). Riêng năm 1936, nhà văn há» VÅ© đã hoàn thành bá»™ “tam kiệt tiểu thuyết†- Giông tố, Số Ä‘á», Vỡ đê. Nam Cao viết truyện ngắn và thành danh nhá» nó nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° vẫn muốn thá»­ sức và hÆ¡n thế muốn khái quát hóa nghệ thuật Ä‘á»i sống bằng tiểu thuyết trứ danh của mình Sống mòn (1944). Dẫn dụ nhÆ° vậy để thấy tiểu thuyết chính là thể loại “gạo cá»™iâ€, hay nhÆ° ngÆ°á»i ta vẫn thÆ°á»ng ví von là “cá»— máy cái†của không riêng ná»n văn há»c hiện đại Việt Nam.

3. Những “lằn ranh †trong ná»™i bá»™ thể loại văn xuôi trong văn há»c Việt Nam 1932- 1945

Lý thuyết vá» thể loại đã chỉ ra má»™t quy luật khá phổ biến - đó là sá»± xâm nhập, thẩm thấu lẫn nhau giữa các thể loại má»™t cách biện chứng mà giá»›i nghiên cứu gá»i là những “lằn ranh" văn há»c. Chẳng hạn nhÆ° trong thá»i cách mạng và chiến tranh, trong má»™t số ná»n văn há»c  gần gÅ©i nhau nhÆ° văn há»c Nga - Xô viết, văn há»c Việt Nam xuất hiện má»™t hình thức đặc thù được giá»›i nghiên cứu văn há»c định danh là “tiểu thuyết- sá»­ thi†(đây chính là cuá»™c “hôn phối†tất yếu giữa hai thể loại  sá»­ thi và tiểu thuyết). Sá»­ thi vốn là thể loại của văn há»c thá»i cổ đại nay sống lại trong tiểu thuyết, má»™t thể loại được coi là ra Ä‘á»i cùng vá»›i thá»i hiện đại.

Quan sát sá»± vận Ä‘á»™ng của văn há»c hiện đại Việt Nam thá»i kì 1900- 1945, trên phÆ°Æ¡ng diện thể loại, sẽ thấy những dấu hiệu vá» sá»± xâm nhập lẫn nhau giữa các thể loại văn xuôi. Chẳng hạn, sẽ thấy dấu hiệu của tùy bút trong truyện ngắn Nguyá»…n Tuân. Những truyện ngắn tài hoa của nhà văn này nhÆ° Những chiếc ấm đất, Chén trà sÆ°Æ¡ng, HÆ°Æ¡ng cuá»™i (in trong tập truyện Vang bóng má»™t thá»i, 1940) thá»±c chất là những thiên tùy bút đạt tá»›i tầm tuyệt bút vá» văn hoá ẩm thá»±c của ngÆ°á»i Việt Nam xÆ°a và nay. Sau cách mạng tháng Tám 1945, khi Nguyá»…n Tuân viết truyện ngắn ngÆ°á»i Ä‘á»c vẫn có cái ấn tượng của má»™t thiên tùy bút (Lại ngược, viết năm 1949 là má»™t ví dụ rất cụ thể và sinh Ä‘á»™ng). ThÆ¡ lãng mạn thá»i kì này đã Ä‘em vào văn xuôi chất  thÆ¡ của Ä‘á»i sống - hình thành má»™t dòng truyện ngắn trữ tình mà má»—i truyện nhÆ° là má»™t bài thÆ¡ trữ tình đượm buồn (truyện ngắn Thạch Lam là má»™t trÆ°á»ng hợp tiêu biểu). Do tính chất của Ä‘á»i sống hiện đại mà thể phóng sá»± văn há»c đặc biệt phát triển cùng vá»›i sá»± nở rá»™ của phóng sá»± báo chí. Các nhà văn nổi tiếng thá»i kì này Ä‘á»u là những nhà báo cá»± phách và đã cống hiến cho Ä‘á»™c giả những thiên phóng sá»± văn há»c Ä‘á»™c đáo nhÆ° Ngô Tất Tố vá»›i Việc làng (1940) và ông cÅ©ng là tác giả thiên tiểu thuyết phóng sá»± nổi tiếng Lá»u chõng (1939). VÅ© Trá»ng Phụng nổi tiếng trên văn đàn trÆ°á»›c hết bởi má»™t loạt tác phẩm phóng sá»± nhÆ° Cạm bẫy ngÆ°á»i (1933), Kỹ nghệ lấy Tây (1934), CÆ¡m thầy cÆ¡m cô (1936), Lục sì (1937)… Chắc chắn là biệt tài viết phóng sá»± đã giúp VÅ© Trá»ng Phụng có dÆ° dả chất liệu để viết tiểu thuyết phóng sá»±, vá»›i những tác phẩm kinh Ä‘iển nhÆ° Giông tố, Vỡ đê, Số Ä‘á»â€¦

II. NHỮNG “LẰN RANH†THỂ LOẠI TRONG TIỂU THUYẾT PHÓNG SỰ CỦA VŨ TRỌNG PHỤNG

Phóng sá»± và tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng

VÅ© Trá»ng Phụng xuất hiện trên văn đàn hiện đại Việt Nam trÆ°á»›c hết vá»›i tÆ° cách má»™t nhà báo, má»™t cây bút phóng sá»± cá»± phách đến mức được đồng nhiệp và Ä‘á»™c giả Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i tấn phong là “ Ông vua phóng sá»± đất Bắcâ€. Những phóng sá»± văn há»c nổi tiếng của ông bao gồm: Cạm bẫy ngÆ°á»i (1933), Kỹ nghệ lấy Tây (1934),  Dân biểu và dân biểu (1935),  CÆ¡m thầy cÆ¡m cô (1936), Vẽ nhá» bôi há» (1936),  Lục sì (1937),  Má»™t huyện ăn tết (1938). Trong tác phẩm  Nhà văn hiện đại (1942), VÅ© Ngá»c Phan đã xếp VÅ© Trá»ng Phụng vào nhóm các nhà văn viết phóng sá»± (gồm nhà văn há» VÅ© và  các nhà văn danh tiếng khác lúc bấy giá» nhÆ° Tam Lang - VÅ© Äình Chí, Trá»ng Lang, Ngô Tất Tố), còn nhà văn Chu Thiên lại được xếp vào nhóm  nhà văn viết “tiểu thuyết  phóng sá»±â€. Nhận xét của VÅ© Ngá»c Phan vá» VÅ© trá»ng Phụng rất khách quan: “VÅ© Trá»ng Phụng là má»™t nhà văn sở trÆ°á»ng vá» phóng sá»± dài;  những tập phóng sá»± trên này của ông Ä‘á»u là phóng sá»± dài cả. Những tập xuất sắc nhất của ông là Kỹ nghệ lấy Tây và CÆ¡m Thầy cÆ¡m Côâ€. Tuy nhiên sau đó ông VÅ© Ngá»c Phan cÅ©ng đã nhận xét vá» tiểu thuyết của nhà văn há» VÅ©: “Cây bút của VÅ© Trá»ng Phụng những năm đầu là má»™t cây bút phóng sá»±, má»™t cây bút phóng sá»± sắc sảo và khôn ngoan, sau ông luyện nó ra má»™t cây bút tiểu thuyết, nhÆ°ng cái giá»ng phóng sá»± vẫn cònâ€. NhÆ°ng khi đánh giá toàn cục, VÅ© Ngá»c Phan cho rằng: “Nên vá» phóng sá»±, ông thành công hÆ¡n là vá» tiểu thuyếtâ€(2). Nhà nghiên cứu Nguyá»…n Äăng Mạnh nhận xét: “Phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng thÆ°á»ng có chất tiểu thuyết, nghÄ©a là có sáng tạo nhân vật vá»›i những số phận khác nhau†(3).

Nhà nghiên cứu Phạm Thế NgÅ© trong công trình Việt Nam văn há»c sá»­ giản Æ°á»›c tân biên (gồm 3 tập, xuất bản năm 1961) đã nhận xét công bằng vỠđặc sắc phóng sá»± VÅ© Trá»ng Phụng  trong cái ná»n chung của thể phóng sá»± trong văn há»c Việt Nam những năm 30 của thế kỉ XX: "BÆ°á»›c sang giai Ä‘oạn 1932, vá»›i sá»± phát triển của báo chí má»™t loại văn má»›i, thích hợp vá»›i tá» báo được tung ra: bài phóng sá»±. Tác giả, nhà báo, đến tận nÆ¡i há»i han Ä‘iá»u tra vá» má»™t cảnh sinh hoạt, má»™t nghá» nghiệp, má»™t hạng nhân vật, rồi cứ sá»± mắt thấy tai nghe mà chép lên báo. Ở hình thức giản dị nhất thì đó chỉ là má»™t tÆ°á»ng thuật, nhằm cái mục đích chung của tá» báo là thông tin, giúp Ä‘á»™c giả trông nghe những Ä‘iá»u xa xôi ẩn dấu mà có thật. Phóng sá»± khi đó khác vá»›i tiểu thuyết  bởi vì tiểu thuyết cần sá»± xếp đặt cho thành má»™t câu truyện, sá»± góp sức chủ quan của tác giả, của trang sức văn chÆ°Æ¡ng, cho thành má»™t sáng tác có màu văn nghệ, còn phóng sá»± chỉ là hình ảnh chụp lại sá»± thật má»™t cách vô tÆ°, những hình ảnh vụn vặt và khách quan. Tuy nhiên nhiá»u bài phóng sá»±, dÆ°á»›i má»™t cây bút nhà văn, sá»± việc được tập trung quanh má»™t Ä‘á» tài, trình bày cho ra má»i thứ mục gót đầu, cảnh tình, nhân vật, nhất thiết linh Ä‘á»™ng, cuối cùng lại nói lên má»™t ý nghÄ©a chung, những bài ấy ta Ä‘á»c thấy thú vị và cÅ©ng không xa tiểu thuyết là bao. Lại có trÆ°á»ng hợp, tuy câu truyện bịa đặt, nhÆ°ng chỉ bịa đặt có những danh riêng  còn sá»± việc, khung cảnh là thật, tác giả lại chủ ý cống hiến cho ta những tài liệu thật vá» xã há»™i, phong tục, tỉ mỉ, khi đó thiên phóng sá»± tiến đến biên giá»›i tiểu thuyết và gá»i là tiểu thuyết phóng sá»±â€(4). Má»™t  Ä‘iá»u thú vị đối vá»›i chúng tôi khi nghiên cứu tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng chính là ở chá»—: thuật ngữ này đã được các bậc tiá»n bối sá»­ dụng khá rá»™ng rãi khi nghiên cứu văn há»c hiện đại Việt Nam. Có lẽ sá»›m nhất là VÅ© Ngá»c Phan trong công trình đồ sộ  Nhà văn hiện đại (1942) đã trá»±c tiếp Ä‘á» xuất khái niệm “tiểu thuyết phóng sự†khi xếp  nhà văn Chu Thiên (tức Hoàng Minh Giám) vào hẳn má»™t mục Tiểu thuyết phóng sá»±. VÅ© Ngá»c Phan nhận xét vá» tiểu thuyết Bút nghiên của Chu Thiên nhÆ° sau: “ Tập Bút nghiên của ông tuy Ä‘á» là tiểu thuyết trÆ¡n, nhÆ°ng có thể coi nhÆ° má»™t tập ký sá»± vá» cái lối Ä‘i há»c Ä‘i thi của ông cha chúng ta thưở xÆ°a, hay đặt nó vào loại tiểu thuyết phóng sá»± cÅ©ng đượcâ€. Tác giả đồng thá»i so sánh nó vá»›i tiểu thuyết  Lá»u chõng của Ngô Tất Tố “Lá»u chõng đã có đủ cả những cái oái oăm để trở nên má»™t thiên tiểu thuyết phóng sá»± cám dá»— ngÆ°á»i Ä‘á»c (…). Bút nghiên là má»™t tập tiểu thuyết phóng sá»± rất phẳng lặng, xét riêng vá» truyện thì hầu nhÆ° không có gì. Nó chỉ là má»™t truyện có hậu†(5). Gần hai mÆ°Æ¡i năm sau, trong công trình của mình, nhà nghiên cứu Phạm Thế NgÅ© lại tiếp tục Ä‘á» xuất khái niệm “tiểu thuyết phóng sự†nhÆ° chúng tôi vừa nhắc ở trên.

Tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng, nếu có thể ví von, nhÆ° má»™t phòng triá»…n lãm tác phẩm ngôn từ, đạt tá»›i gần những bá»™ “tấn trò Ä‘á»i†của xã há»™i Việt Nam thá»i Ã- Âu, đặc biệt là bá»™ “tam kiệt tiểu thuyết†ông viết liá»n trong năm 1936: Số Ä‘á», Giông tố, Vỡ đê. VÅ© Trá»ng Phụng khi viết tiểu thuyết đã đứng ở tầm cao và chiá»u sâu của sá»± quan sát Ä‘á»i sống xã há»™i Việt Nam vào những thá»i Ä‘iểm nhạy cảm nhất của nó. Äó là má»™t xã há»™i chuyển từ “phi ngã†sang khẳng định bằng má»i cách và má»i giá cá tính và bản ngã của má»—i cá nhân, cá thể con ngÆ°á»i; đó là má»™t xã há»™i mà yêu cầu giải phóng cá nhân, cá tính được đặt lên hàng đầu ( kể cả yêu cầu giải phóng bản năng, Ä‘á» cao Ä‘á»i sống tình dục). Ngay tiêu Ä‘á» của các tiểu thuyết cÅ©ng gợi nên hình ảnh má»™t xã há»™i đầy những biến Ä‘á»™ng phức tạp thậm chí nhố nhăng: Giông tố, Số Ä‘á», Làm Ä‘Ä©, Lấy nhau vì tình, Trúng số Ä‘á»™c đắc…

2.Cách tiếp cận Ä‘á»i sống của ngÆ°á»i viết phóng sá»± và nhà tiểu thuyết: Äá»u hÆ°á»›ng tá»›i “cái chÆ°a hoàn tất†(hay là “những tình huống hiện sinhâ€).

Có thể gá»i VÅ© Trá»ng Phụng là nhà văn “hai trong má»™t†- đó là má»™t nhà báo và má»™t nhà văn hài hòa trong việc chế tác ngôn từ cho phù hợp vá»›i những “com- măng†của xã há»™i, khi thì viết phóng sá»±, khi thì viết tiểu thuyết  phóng sá»±. NhÆ° đã nói ở phần trên, các nhà nghiên cứu Ä‘á»u thống nhất nhận xét vỠ“chất tiểu thuyết†trong phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng (Nguyá»…n Äăng Mạnh), và trái lại, tiểu thuyết của ông lại rõ nét chất phóng sá»±. Từ đó chúng ta có thể hình dung ra cách thức tiếp cận trá»±c diện, trá»±c tiếp Ä‘á»i sống của nhà văn. Tác giả TrÆ°Æ¡ng Chính trong bài DÆ°á»›i mắt tôi nhận xét: “ Ông VÅ© Trá»ng Phụng đã dùng tài phóng sá»± của ông để viết Giông tố và ta có thể nói Giông tố chính là phóng sá»± viết thành tiểu thuyết. Thật thế, Giông tố là má»™t cuốn phim tài liệu cần cho nhà sá»­ há»c tÆ°Æ¡ng lai muốn tái thiết xã há»™i An Nam trong thế kỉ thứ hai mÆ°Æ¡i†(6). Trong bài Lối viết chuyện của phái tả chân (7), VÅ© Trá»ng Phụng viết: “Còn ngÆ°á»i viết chuyện của phái tả chân thì khác. Trái lại, há» phải tránh những chuyện gá»i được là thần kì. Mục đích của há» chẳng phải là cốt kể cho ta má»™t câu chuyện phi thÆ°á»ng để ta cảm phục và được giải trí, nhÆ°ng là ép ta phải nghÄ© ngợi, nghÄ© ngợi rồi xét Ä‘oán cho ra những cái tinh hoa lẩn trong nét má»±c tả chân. Há» phải là ngÆ°á»i đã từng trải cuá»™c Ä‘á»i lắm, rồi nhân xúc cảm  những Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy, há» tìm cách bày tá» cho ta những cái há» kinh nghiệm được  mà há» cần phải phô diá»…n má»™t cách cho nhẹ nhàng, khéo léo để ta đến ná»—i không Ä‘oán nổi dụng ý của há» má»›i hay (…), nói tóm lại, há» chỉ cần nêu cho ta trông được rõ cái “mặt thá»±c†của Ä‘á»iâ€. Trong ý kiến này của nhà văn VÅ© Trá»ng Phụng, chúng ta cần lÆ°u ý đến quan niệm viết của nhà văn là dá»±a hẳn vào “những Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy†và mục đích viết là làm cho ngÆ°á»i Ä‘á»c nhận ra được cái “mặt thá»±c†của Ä‘á»i sống.

Có lẽ, theo chúng tôi, nên so sánh cách viết phóng sá»± Lục sì và tiểu thuyết Làm Ä‘Ä© của VÅ© Trá»ng Phụng để thấy được những “lằn ranh†thể loại trong tác phẩm sau. Trong bài Chung quanh thiên phóng sá»± Lục sì (Bức thÆ° ngá» cho má»™t Ä‘á»™c giả) (8), VÅ© Trá»ng Phụng viết: “Viết thiên phóng sá»± Lục sì tôi không phải chỉ là má»™t nhà văn, nhÆ°ng còn là má»™t nhà báo. Nhà báo thì phải nói sá»± thật cho má»i ngÆ°á»i biết. Nếu má»™t việc đã có thá»±c thì bổn phận của tôi chỉ là thông báo cho má»i ngÆ°á»i biết, chứ không phải là lo sợ rằng cái việc làm phận sá»± ấy lợi hại cho ai (…). Lục sì là nạn mãi dâm, là nạn hoa liá»…u, nó Ä‘Æ°Æ¡ng đục khoét  9/10 cái xã há»™i của ngài, thÆ°a ngài! â€. Tiếp theo trong bài Thay lá»i tá»±a tiểu thuyết Làm Ä‘Ä© (9), VÅ© Trá»ng Phụng thẳng thắn nêu ý kiến riêng: “Làm Ä‘Ä© là má»™t tả chân tiểu thuyết mục đích là hô hào nhà đạo đức và bậc cha mẹ lo chăm đến hạnh phúc của con cái và phải để ý đến cái sá»± mà những thành kiến hủ bại vẫn coi là Ä‘iá»u bẩn thỉu, tức là cái sá»± dâmâ€. Äoạn văn tả cảnh hai nhân vật Tôi và Quý (trong tiểu thuyết Làm Ä‘Ä©) Ä‘i tìm nÆ¡i sung sÆ°á»›ng được viết theo kiểu phóng sá»± nóng hổi sá»± kiện “Khi xe đến phố ấy, anh phu kéo xe Ä‘á»— nghếch xe lên vỉa hè, trÆ°á»›c má»™t tòa nhà tây mà bá» ngoài tá» ra rằng chủ nhà ở trong là má»™t ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện. Năm phút sau, anh phu xe quay ra bảo chúng tôi cứ vào. Lên qua ba bậc thá»m, mặt tôi chÆ°a kịp ló vào trong khung cá»­a, Quý Ä‘i sau tôi vá»™i để tay lên vai tôi nhÆ° muốn giữ tôi đứng lại. Tôi cÅ©ng chá»™t dạ, đứng hẳn lại, tần ngần lo sợ không khéo thằng phu xe lầm nhà hoặc là nhà đã đổi chủ rồi cÅ©ng nên. Không! Dù là ngài đã ăn chÆ¡i lá»c lõi, đã trải Ä‘á»i hết sức, đã biết rõ đủ cả những cái mặt trái nhÆ¡ nhuốc của xã há»™i Ä‘i nữa, chắc ngài cÅ©ng phải đến phân vân nhÆ° chúng tôi mà thôi, chá»› ngài không thể có ngay cái tính khinh  Ä‘á»i ngạo mạn dám Ä‘i tin ngay rằng sá»± mãi dâm lại có thể đóng đại bản doanh ở trong má»™t nÆ¡i nhÆ° nhà này. Tủ chè khảm, sập gụ bá»™ phòng khách Tàu, tủ đồ cổ gÆ°Æ¡ng to bằng cả cái giÆ°á»ng đỉnh đồng hun bày dÆ°á»›i đất đồ sộ  bằng thứ đỉnh mà Hạng Võ đã nâng cao lên đẻ khoe gân cốt, những chậu sứ và đôn sứ Giang Tây, ngần ấy đồ đạc tá» ra rằng nếu đó không phải là má»™t  nhà vị nhất phẩm hÆ°u quan thì cÅ©ng phải là  má»™t nhà giàu có. Nhất là bầu không khí lặng lẽ vắng tanh vắng ngắt càng làm tăng thêm vẻ nghiêm trang…â€.  Äoạn văn này cho ta thấy tác giả có óc quan sát của má»™t nhà báo, má»™t ngÆ°á»i viết phóng sá»± có nghá». Lập tức chỉ bằng mấy dòng đã “lật tẩy†được cái vẻ dối trá má»™t cách trÆ¡ trẽn của Ä‘á»i sống xã há»™i hiện đại.

3.Phóng sự và tiểu thuyết  phóng sự:  Sự thật và hư cấu, cập nhật và lắng kết.

Phóng sá»± và tiểu thuyết, nếu nhìn bá» ngoài, là hai thể loại văn há»c rất khác nhau, vì má»™t bên tôn trá»ng sá»± thật khách quan, cập nhật và chính xác trong khi viết, má»™t bên đòi há»i có Ä‘á»™ lùi nhất định của sá»± viết và Ä‘á» cao hÆ° cấu. Có vẻ nhÆ° tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng ít hÆ° cấu trong khi tiểu thuyết vẫn được định nhÄ©a nhÆ° là má»™t “câu chuyện bịa y nhÆ° thậtâ€. Nhà văn há» VÅ© tuyên bố thẳng thừng: “ Thứ văn tôi giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i con gái sức lá»±c, táo bạo, không e lệ, có cái tinh thần chất phác mà trong sạch của phái cùng dân, để xõa tóc, mình trần truồng, vừa Ä‘i vừa hát  những khúc ca có tiếng lóng, thỉnh thoảng văng tục nói nhảm, nhÆ°ng ngoài sá»± thích được cÆ°á»i, nói, múa, hát, không tìm cách che đậy cái bản lÄ©nh tá»± nhiên, chẳng làm nhÆ° những bà nào gấm, vóc, vàng ngá»c đầy mình mà vẫn muốn để hở má»™t ít ngá»±c má»™t ít đùi má»™t ít nách, khi dạo phố đã khiến má»™t ông già hay má»™t đứa trẻ phải ngÆ¡ ngẩn nhìn theo. Sá»± tá»± nhiên trong sạch của tạo hóa, nếu Ä‘á»i ngá»™ nhận là vô luân lí, tôi xin hô “vạn tuế cho cái vô luân lí đó!†(10). Nếu nhÆ° thế, theo chữ nghÄ©a, thì VÅ© Trá»ng Phụng là má»™t ngÆ°á»i “nệ thá»±c†đến trăm phần trăm, trong khi cái tố chất của má»™t nhà tiểu thuyết lại là sức mạnh của tưởng tượng và “bịa đặtâ€. NhÆ°ng ở đây cần phân biệt má»™t cách căn bản tinh thần “nệ thá»±c†có nguy cÆ¡ kìm hãm sáng tạo của nhà văn vá»›i tinh thần “vì sá»± thật†chân chính nhÆ° cách tuyên bố hùng hồn của VÅ© Trá»ng Phụng trong tiểu luận Äể đáp lá»i báo Ngày nay: dâm hay là không dâm. Khi tranh luận vá»›i ông Nhất Chi Mai, nhà văn Vũ  Trá»ng Phụng đã viết: “Tại sao ta lại không thành thá»±c? Tại sao khi con gái mình, em gái mình hÆ° há»ng, thì mình muốn tá»± tá»­, mà con gái hay em gái ngÆ°á»i khác bá» chồng, bá» nhà theo trai mà lại gá»i là giải phóng, là bình quyá»n, là chiến đấu cho hạnh phúc của cá nhân? Äó, thÆ°a các ông, cái chá»— bất đồng ý kiến giữa chúng ta. Các ông cứ muốn tiểu thuyết là tiểu thuyết. Tôi và các nhà văn cùng chí hÆ°á»›ng nhÆ° tôi, muốn tiểu thuyết là sá»± thá»±c ở Ä‘á»i. Cứ má»™t chá»— trái ngược nhau ấy cÅ©ng đủ khiến chúng ta còn xung Ä‘á»™t nhau nữa. Các ông muốn theo thuyết tùy thá»i, chỉ nói cái thiên hạ thích nghe, nhất là sá»± giả dối. Chúng tôi chỉ muốn nói cái gì đúng sá»± thá»±c, thành ra nguy hiểm, vì sá»± thá»±c mất lòng†(11). Những  “từ khóa†của quan Ä‘iểm này có thể trích xuất ra đây là: thành thá»±c, sá»± thá»±c. Vì sao lại phải  thành thá»±c khi viết và chỉ viết có sá»± thá»±c? Là vì: “Riêng tôi, xã há»™i này, tôi chỉ thấy là khốn nạn: quan tham, lại nhÅ©ng, đàn bà hÆ° há»ng, đàn ông dâm bôn, má»™t tụi văn sÄ© đầu cÆ¡ xảo quyệt, mà cái xa hoa chÆ¡i bá»i của bá»n giàu thì thật là những câu chá»­i rủa vào cái xã há»™i dân quê, thợ thuyá»n bị lầm than, bị bóc lá»™t. Lạc quan được, cho Ä‘á»i là vui, là không cần cải cách, cho cái xã há»™i chó đểu này là hay ho tốt đẹp, rồi ngồi mà đánh phấn bôi môi  hình quả tim để Ä‘i Ä‘ua ngá»±a, chợ phiên, khiêu vÅ©, theo ý tôi thế là giả dối, là tá»± mình lừa mình và di há»a cho Ä‘á»i, nếu không là vô liêm sỉ má»™t cách thành thá»±c†(12). Vá» phÆ°Æ¡ng diện này có sá»± gặp gỡ giữa các nhà văn hiện thá»±c tài danh trÆ°á»›c năm 1945 - Nam Cao và VÅ© Trá»ng Phụng - đã dám nhìn thẳng vào sá»± thật, phát hiện bằng nghệ thuật sá»± thật Ä‘á»i sống nhÆ° má»™t ý của văn hào Nga L. Tônxtôi “Nhân vật mà tôi yêu quý nhất đó là sá»± thậtâ€. Trong truyện ngắn Giăng sáng(1943), Nam Cao đã viết vá» thân phận tủi cá»±c của nhà văn Äiá»n và cÅ©ng là thân phận của biết bao ngÆ°á»i cùng khổ nhÆ° anh: “Chao ôi! Trăng đẹp lắm! Trăng dịu dàng và trong trẻo và bình tÄ©nh. NhÆ°ng trong những căn lá»u nát mà trăng làm cho cái bá» ngoài trông cÅ©ng đẹp, biết bao ngÆ°á»i quằn quại, nức nở, nhăn nhó vá»›i những Ä‘au thÆ°Æ¡ng của kiếp mình! Biết bao tiếng nghiến răng và chá»­i rủa. Biết bao cá»±c khổ và lầm than?...Không, không, Äiá»n không thể nào mÆ¡ má»™ng được. Cái sá»± thá»±c tàn nhẫn luôn luôn bày ra đấy. Sá»± thá»±c giết chết những mÆ¡ Æ°á»›c lãng mạn gieo trong đầu óc Äiá»n cái thứ văn chÆ°Æ¡ng của bá»n nhàn rá»—i quá. Äiá»n muốn tránh sá»± thá»±c, nhÆ°ng trốn tránh làm sao được? (…). Chao ôi! Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng Ä‘au khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than, vang dá»™i lên mạnh mẽ trong lòng Äiá»n. Äiá»n chẳng cần Ä‘i đâu cả. Äiá»n chẳng cần trốn tránh, Äiá»n cứ đứng trong lao khổ, mở hồn ra đón lấy tất cả những vang Ä‘á»™ng của Ä‘á»i… Sáng hôm sau, Äiá»n ngồi viết, giữa tiếng con khóc, tiếng vợ gắt gá»ng, tiếng léo xéo đòi nợ ngoài đầu xóm. Và cả tiếng chá»­i bá»›i của má»™t ngÆ°á»i láng giá»ng ban đêm mất gà†(13).

4. Phóng sá»± và tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng: Äá»u hÆ°á»›ng tá»›i  những luận Ä‘á» xã há»™i nóng bá»ng, những ứng nghiệm nghệ thuật cao vào Ä‘á»i sống.      Viết phóng sá»± hay tiểu thuyết phóng sá»±, VÅ© Trá»ng Phụng luôn quan tâm để cho tác phẩm của mình đạt tá»›i những luận Ä‘á» xã há»™i có ý nghÄ©a sâu rá»™ng. Chúng tôi cho rằng có thể vận dụng thuật ngữ “Canon†(tiêu chuẩn đánh giá nhà văn và tác phẩm) của các nhà khoa há»c Hoa Kỳ để phân tích, đánh giá tác phẩm của VÅ© Trá»ng Phụng. Giáo sÆ° Paul Lauter trong tiểu luận Tiêu chuẩn đánh giá nhà văn và tác phẩm đã thuyết phục chúng ta khi Ä‘á» xuất quan Ä‘iểm của mình: “Thật ra, mãi đến năm 1972, thuật ngữ Canon (tiêu chuẩn đánh giá nhà văn và tác phẩm) má»›i bắt đầu được dùng trong những cuá»™c bàn cãi vá» vấn Ä‘á» những văn bản nào đáng được nghiên cứu, chứ không phải chỉ là vấn Ä‘á» những văn bản đó viết vá» Ä‘iá»u gì, chúng được tổ chức và phát huy chức năng nhÆ° thế nào. Nói má»™t cách cụ thể, phÆ°Æ¡ng pháp nghiên cứu cÅ© nhằm vào việc xem xét những thăng trầm vá» vị trí của các nhà văn. NhÆ°ng cách làm đó hầu nhÆ° hoàn toàn giá»›i hạn trong việc miêu tả sá»± thăng trầm của má»™t tác giả chứ không phân tích các yếu tố vật chất và tÆ° tưởng vốn là gốc rá»… của những thay đổi vá» uy tín của nhà văn. Nói má»™t cách khác, “tiêu chuẩn đánh giá tác giả và tác phẩm†nhìn má»™t cách rá»™ng hÆ¡n, đó là bản thân vấn Ä‘á» hoặc tính xã há»™i há»c của văn há»c, hÆ¡n là nghiên cứu có tính phê bình - lí luận vá» tác phẩm văn há»c và tác giả†(14). Chúng tôi muốn nhấn mạnh đến những “từ khóa†của quan niệm này - đó là vấn Ä‘á», tính xã há»™i há»c của tác phẩm văn há»c. Trong bài Tắt đèn của Ngô Tất Tố, VÅ© Trá»ng Phụng đánh giá cao nhà văn này không chỉ trên phÆ°Æ¡ng diện “đủ tÆ° cách viết má»™t chuyện hoàn toàn phụng sá»± dân quê, ngoài những đức tính khác, lại phải có cái từng trải này: được sống nhiá»u cái Ä‘á»i thôn quêâ€, mà còn đánh giá cao tác giả vì “Tắt đèn là má»™t thiên tiểu thuyết có luận Ä‘á» xã há»™i†(15).  Có thể hiểu  những “luận Ä‘á» xã há»™i†chính là những vấn Ä‘á» và tính xã há»™i há»c của những vấn Ä‘á» Ä‘á»i sống mà nhà văn quan tâm và thể hiện trong tác phẩm. Äối chiếu phóng sá»± và tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng chúng ta không khó khăn khi nhận ra những luận Ä‘á» xã há»™i lá»›n lao trong các tác phẩm của nhà văn: những phóng sá»± có tiếng vang Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i nhÆ° Cạm bẫy ngÆ°á»i, Kỹ nghệ lấy Tây, CÆ¡m thầy cÆ¡m cô, Lục sì…và những tiểu thuyết  lừng danh Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i nhÆ° Làm Ä‘Ä©, Vỡ đê, Giông tố, Số Ä‘á»â€¦Trong bài Thay lá»i tá»±a tiểu thuyết Làm Ä‘Ä© (16), VÅ© Trá»ng Phụng đã thẳng thắn bá»™c lá»™ ý đồ nghệ thuật của mình - viết má»™t luận Ä‘á» xã há»™i bằng hình thức tiểu thuyết phóng sá»± : “Làm Ä‘Ä© là má»™t thiên tả chân tiểu thuyết mục đích là hô hào nhà đạo đức và bậc làm cha mẹ lo chăm đến hạnh phúc của con cái và phải để ý đến cái sá»± mà những thành kiến hủ bại vẫn coi là Ä‘iá»u bẩn thỉu, tức là cái sá»± dâm. (…). Sá»± gặp gỡ của Äông Tây trên dải đất này đã ảnh hưởng rất mạnh vào Ä‘á»i vật chất của chúng ta. Còn gì vô lí cho bằng đã công nhận cuá»™c tân sinh hoạt trong đó có rạp hát, rạp chiếu bóng, những mốt y phục tân thá»i, nhà khiêu vÅ©, nÆ°á»›c hoa, phấn sáp, là những Ä‘iá»u kiện làm cho loài ngÆ°á»i càng ngày càng tăng mãi cái dâm lên, mà lại đồng thá»i không công nhận vấn Ä‘á» giáo dục cái sá»± dâm là cần truyá»n bá, ngõ hầu chỉ bảo cho bá»n hậu sinh biết cách dâm cho có luân lí, dâm cho lÆ°Æ¡ng thiện, dâm cho khá»i hại giống nòi?â€. Có thể gá»i đây là má»™t cuá»™c tranh biện, phản biện xã há»™i bằng nghệ thuật vá» má»™t vấn Ä‘á» xã há»™i nhạy cảm so vá»›i truyá»n thống đạo lí phÆ°Æ¡ng Äông và Việt Nam ná»­a đầu thế kỉ hai mÆ°Æ¡i.

5. Ngôn ngữ và nhịp Ä‘iệu văn xuôi của phóng sá»± và tiểu thuyết  phóng sá»±: Äá»u đạt tá»›i tính sắc bén, sức nổ; tính tốc Ä‘á»™ của ngôn từ văn chÆ°Æ¡ng.

Nghiên cứu phóng sá»± và tiểu thuyết phóng sá»± của VÅ© Trá»ng Phụng trên bình diện giao thoa thể loại, chúng tôi rất quan tâm chú ý đến vấn đỠ“nhịp Ä‘iệu†văn xuôi của hai thể loại này đã tÆ°Æ¡ng tác nhÆ° thế nào trong quá trình sáng tác của nhà văn. Nhịp Ä‘iệu (rythme- tiếng Pháp và rhythm- tiếng Anh) trong văn chÆ°Æ¡ng nói chung và văn xuôi nói riêng hiện còn chÆ°a nhận được nhiá»u sá»± quan tâm của giá»›i nghiên cứu văn há»c Việt Nam, có thể đây là má»™t vấn Ä‘á» hay nhÆ°ng khó. Trong lÄ©nh vá»±c thÆ¡ ca, giá»›i nghiên cứu chú ý nhiá»u đến vấn Ä‘á» giá»ng Ä‘iệu (chẳng hạn công trình  Giá»ng Ä‘iệu trong thÆ¡ trữ tình của Nguyá»…n Äăng Äiệp), hoặc cấu trúc của thÆ¡ (chẳng hạn công trình Những cấu trúc của thÆ¡ của Mã Giang Lân). NhÆ° chúng ta biết má»™t cách tối giản thì: “Trong văn há»c, nhịp Ä‘iệu là sá»± lặp lại cách quãng Ä‘á»u đặn và có thay đổi của các hiện tượng ngôn ngữ, hình ảnh, môtip,…nhằm thể hiện sá»± cảm nhận thẩm mÄ© vá» thế giá»›i, tạo ra cảm giác vận Ä‘á»™ng của sá»± sống, chống lại sá»± Ä‘Æ¡n Ä‘iệu, Ä‘Æ¡n nhất của văn bản nghệ thuật. NhÆ° vậy tất cả các cấp Ä‘á»™ trong cấu trúc của má»™t tác phẩm văn há»c Ä‘á»u có những yếu tố lặp lại, luân phiên tạo thành nhịp Ä‘iệu nghệ thuật (…). Trong văn xuôi, nhịp Ä‘iệu của tổ chức lá»i văn được hình thành trên cÆ¡ sở sá»± phân tích văn bản thành chÆ°Æ¡ng, hồi, Ä‘oạn, câu văn dài ngắn, khúc khuá»·u được lặp lại cÅ©ng tạo nên nhịp Ä‘iệu cảm nhận Ä‘á»i sống†(17). Có thể mượn ý của M. Kundera để lá»™t tả đặc Ä‘iểm và vai trò của việc tạo lập nhịp Ä‘iệu trong thể loại tiểu thuyết: “Cho phép tôi má»™t lần nữa so sánh tiểu thuyết vá»›i âm nhạc. Má»—i phần là má»™t chÆ°Æ¡ng nhạc. Các chÆ°Æ¡ng sách là các khuôn nhịp. Các khuôn nhịp hoặc ngắn, hoặc dài, hoặc có Ä‘á»™ dài bất thÆ°á»ng. Äiá»u này Ä‘Æ°a ta đến vấn Ä‘á» nhịp Ä‘á»™. Má»—i phần tiểu thyết có thể mang những kí hiệu âm nhạc: moderato, presto, addagio… (…). Vì nhịp Ä‘á»™ còn được xác định bởi má»™t Ä‘iá»u khác: tÆ°Æ¡ng quan giữa Ä‘á»™ dài của má»™t phần vá»›i thá»i gian thật của sá»± kiện được kể lại (18).  Chúng tôi xin lÆ°u ý là, ở đây M. Kundera dùng khái niệm nhịp Ä‘á»™, nhÆ°ng trong cách giải thích của ông thì chúng ta cảm nhận được đó cÅ©ng là nhịp Ä‘iệu. Chúng tôi quan sát thấy VÅ© Trá»ng Phụng đã chuyển cái nhịp Ä‘iệu của phóng sá»± vào tiểu thuyết - má»™t kiểu nhịp Ä‘iệu gấp gáp, năng Ä‘á»™ng, biến hóa và tốc Ä‘á»™; tất cả Ä‘á»u nhằm phản ánh đúng cái nhịp Ä‘á»™ của Ä‘á»i sống hiện đại mang tính chất hiện sinh. Chúng tôi muốn dừng lại trong khuôn khổ má»™t bản tham luận, để phân tích sắc thái của nhịp Ä‘iệu văn xuôi trong tiểu thuyết Giông tố của VÅ© Trá»ng Phụng. Trong nghệ thuật văn xuôi có má»™t thành tố được nhà văn quan tâm, đó là việc tạo các tình huống nghệ thuật. Trong tiểu thuyết Giông tố, tác giả đã tạo ra được nhiá»u tình huống kịch tính, nhá» những tình huống này mà xung Ä‘á»™t Ä‘á»i sống được phÆ¡i mở, làm phát lá»™ bản chất con ngÆ°á»i và Ä‘á»i sống. Xoay quanh nhân vật thị Mịch là má»™t loạt các tình huống kịch tính : khởi đầu là việc thị Mịch bị nghị Hách dụ lên xe  để giở trò dâm đãng, sau đó là tình huống thị Mịch tá»± tá»­ trong bệnh viện nhÆ°ng được cứu sống, tình huống nghị Hách chạy tá»™i, tình huống nghị Hách bị vợ cắm sừng…NhÆ° các nhà nghiên cứu nhận xét, tiểu thuyết của VÅ© Trá»ng Phụng nói chung, và Giông tố nói riêng, đầy ắp không khí Ä‘á»i sống, góp phần tạo nên không khí đó chính là nghệ thuật tạo nhịp Ä‘iệu tác phẩm. Nếu so sánh vá»›i Sống mòn (1944) của Nam Cao, chúng ta sẽ nhận ra hai sắc thái nhịp Ä‘iệu hoàn toàn khác nhau: má»™t bên là nhịp Ä‘iệu của má»™t Ä‘á»i sống ngÆ°ng Ä‘á»ng, tù túng, đến mức “mòn Ä‘i, gỉ ra, mốc lên†trong vòng quẩn quanh của Ä‘á»i sống của những “giáo khổ trÆ°á»ng tư†và má»™t bên là nhịp Ä‘iệu sục sôi, Ä‘iên loạn của Ä‘á»i sống thá»i kim tiá»n. Trong diá»…n tiến cốt truyện Giông tố, ngÆ°á»i Ä‘á»c Ä‘i  từ bất ngá» này đến bất ngá» khác bởi những biến cố, sá»± kiện dồn dập, chồng chất thậm chí náo loạn. Nếu nhìn từ góc Ä‘á»™ lá»i văn nghệ thuật cÅ©ng sẽ thấy chính nó góp phần tạo nên sắc thái nhịp Ä‘iệu tiểu thuyết: những cụm từ biểu thị tính tức thì của sá»± kiện, hành vi và tâm trạng con ngÆ°á»i được dồn nén đến mức tối Ä‘a(vừa lúc nãy, giữa lúc ấy, giữa cái lúc, ngay lúc đó, ngay lúc ấy, chợt thấy, bá»—ng, chợt, thốt nhiên, bất ngá»â€¦). Những cụm từ ấy thể hiện những “tình huống hiện sinh†của Ä‘á»i sống. Xin dừng lại ở má»™t ví dụ nhá»: mở đầu tiểu thuyết, nhà văn tả cái cảnh xe của nghị Hách Ä‘ang chạy “bá»—ng dần dần chậm lại, rồi đứng hẳnâ€. Chữ “bá»—ng†ở đây, vá» hình thức chỉ cái ngẫu nhiên (ngẫu nhiên xe há»ng); nhÆ°ng từ cái ngẫu nhiên đó mà làm phát lá»™ cái tất nhiên (vì thế mà nghị Hách gặp thị Mịch, vì thế mà có chuyện cưỡng bức…). Sá»± việc thị Mịch bị nghị Hách cưỡng bức xảy ra “nhÆ° má»™t ánh chá»›pâ€, dù cho việc này nhiá»u khi cần phải có thá»i gian. Xong việc và khi đã thá»a thú tính “Mãi đến lúc ông Ä‘iá»n chủ ngồi lên bật đèn, chị nhà quê vẫn nằm Ä‘á» trong xe, hai tay bÆ°ng mặt, ngất Ä‘i. Lão này cúi xuống hôn má»™t cái hôn cuối cùng, lôi cái váy xuống, nhấc chị nhà quê ngồi dậy, mở cá»­a xe mà đẩy ngÆ°á»i ta xuống (…). Äá»™ng cÆ¡ xe hÆ¡i nổ sình sình. Äằng xa nghe thấy má»™t hồi tù và rúc lên. Cánh cá»­a sập má»™t cái, anh ét lên nốt xeâ€. Khi có ngÆ°á»i ngăn xe của nghị Hách để giải quyết sá»± cố thì nghị Hách ra lệnh cho lái xe đâm thẳng “thế là chiếc xe hÆ¡i cứ nhắm cái bóng ngÆ°á»i đứng dang tay mà đâm thẳng, theo cái tốc lá»±c sáu mÆ°Æ¡i cây số má»™t giá»â€ (19). Những từ lôi, nhấc, đẩy, sập, đâm…khiến cho câu văn có Ä‘á»™ căng, gấp gáp phù hợp vá»›i diá»…n tiến của câu chuyện hiếp đáp ngÆ°á»i khác của những kẻ “mạnh vì gạo bạo vì tiá»n†nhÆ° nghị Hách. Giông tố được đánh dấu bằng 30 Ä‘oạn (đánh số La Mã I đến XXX) và má»™t Ä‘oạn cuối được ghi là “Äoạn kếtâ€. Ngay Ä‘oạn I, câu chuyện đã trở nên có nhịp Ä‘á»™, hay nói cách khác, nhịp Ä‘iệu tiểu thuyết đã được xác lập và duy trì  trong suốt chiá»u dài tác phẩm ( hÆ¡n 300 trang).

III. KẾT LUẬN

Nhà văn Nguyá»…n Minh Châu trong tiểu luận văn há»c Bên lá» tiểu thuyết đã viết vá» cái gá»i là “chất tiểu thuyết†trong má»™t tác phẩm được gá»i là tiểu thuyết theo thói quen lâu nay. Theo ông, nhỠ“chất tiểu thuyết†đó mà nhà văn đã “cầm tay ngÆ°á»i Ä‘á»c cho đến tận cùngâ€. Nhà văn cÅ©ng đồng thá»i giải thích (hàm nghÄ©a dá»± báo): “Cuá»™c sống vừa qua trải qua bao sá»± kiện nóng bá»ng vì thế mà tiểu thuyết  in đậm dấu vết tÆ° liệu, phóng sá»±, lắm khi nhân vật bị sá»± kiện che lấp†(20). Nhân Ä‘á»c lại ý kiến của nhà văn Nguyá»…n Minh Châu, chúng tôi thấy rõ hÆ¡n lí do tồn tại của hình thức tiểu thuyết phóng sá»± trong bối cảnh Ä‘á»i sống nhiá»u biến Ä‘á»™ng nhÆ° trong xã há»™i Việt Nam thá»i hậu chiến. Äồng quan Ä‘iểm tiểu thuyết phóng sá»± vá»›i Nguyá»…n Minh Châu, Nguyên Ngá»c cÅ©ng chỉ ra hiện trạng của trong văn há»c Ä‘Æ°Æ¡ng đại Việt Nam từ những năm tám mÆ°Æ¡i của thế kỉ XX đến nay: “Phân tích giai Ä‘oạn rá»™ lên của tiểu thuyết, có thể thấy tiểu thuyết lần này nổi rõ má»™t số đặc Ä‘iểm: đây có thể gá»i là những tiểu thuyết - phóng sá»±, má»™t kiểu phóng sá»± kéo dài, thÆ°á»ng dá»±a ngay vào những vụ việc xã há»™i có thật và còn nóng hổi, còn rất đậm chất báo chí, thành phần hÆ° cấu không nhiá»u và thÆ°á»ng công khai nặng tính chính luận. Rõ ràng tiểu thuyết rá»™ lên lần này là sá»± tiếp tục của thể loại phóng sá»± nay đã không còn đủ để chuyển tải những ná»™i dung xã há»™i ngồn ngá»™n mà nhà văn muốn nhanh chóng Ä‘Æ°a đến  vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»c, và hÆ¡n thế muốn mạnh mẽ công khai can thiệp vào, nóng lòng bày tá» chủ kiến của mình†(21).

Tiểu thuyết phóng sá»± là má»™t hình thức đặc thù của tiểu thuyết, nó đã từng tồn tại trong văn há»c Việt Nam hiện đại trong nhiá»u thập kỉ qua. Nói theo cách của M. Bakhtin thì “chỉ những kẻ biến đổi má»›i hiểu được sá»± biến đổiâ€. Căn cứ theo đó chúng ta tin tưởng vào hiện trạng và tÆ°Æ¡ng lai của hình thức tiểu thuyết phóng sá»± khi mà cuá»™c sống xung quanh ta không ngừng biến đổi mau lẹ và bất ngá»./.

 

TÀI LIỆU THAM KHẢO

M. Bakhtin:  Lý luận và thi pháp tiểu thuyết

TrÆ°á»ng Viết văn Nguyá»…n Du, 1992, tr. 27-28

VÅ© Ngá»c Phan:  Nhà văn hiện đại (2 tập)

Tập má»™t, NXB Khoa há»c Xã há»™i, 1989, tr.51

Nguyá»…n Äăng Mạnh: Văn há»c Việt Nam 1930- 1945 (giáo trình)

NXB  ÄHQG Hà Ná»™i, 2000, tr. 94

Phạm Thế NgÅ©: Việt Nam văn há»c sá»­ giản Æ°á»›c tân biên (3 tập);

Tập III, NXb Äồng Tháp, 1998, tr.521, 52

VÅ© Ngá»c Phan: Nhà văn hiện đại (2 tập)

Tập hai, NXB Khoa há»c Xã há»™i, 1989,                                                                                            tr.935, 936, 944

Nhiá»u tác giả: VÅ© Trá»ng Phụng - Con ngÆ°á»i và tác phẩm

NXB Hội Nhà văn, 1994, tr. 137 7.

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr. 561

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr.614

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr. 642

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr.584

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr.622

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr.626

13. Nam Cao: Truyện ngắn tuyển chá»n

NXB Văn há»c, 2000, tr. 219-220

Tiếp cận đương đại văn hoá Mỹ

NXB Văn hoá - Thông tin, 2000, tr.27-28

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NXB Văn há»c, 2004, tr. 647, 648

VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 1, NxB Văn há»c, 2004, tr. 642, 644

Từ Ä‘iển thuật ngữ văn há»c

NXB Giáo dục, 2004, tr. 238

18. M. Kundera: Tiểu luận (Nghệ thuật tiểu thuyết. Những di chúc bị phản bội)

NXB Văn hoá - Thông tin, 2001, tr. 92, 93

19. VÅ© Trá»ng Phụng Toàn tập (5 tập)

Tập 3, NXB Văn há»c, 2004, tr. 7-16

20. Nguyễn Minh Châu: Trang giấy trước đèn (Phê bình- Tiểu luận)

NXB Khoa há»c Xã há»™i, 2004, tr.275

21. Nhiá»u tác giả: Văn há»c Việt Nam sau 1975 -  Những vấn Ä‘á» nghiên cứu và giảng dạy

NXB Giáo dục, 2006, tr.172

 

THÔNG TIN HOẠT ÄỘNG

THẦY GIÃO BÙI MẠNH NHỊ: "RÓT CHO ÄẦY VĨNH CỬU/ Uá»NG CHO CẠN THOÃNG QUA" (TRẦN QUá»C TOÀN)

THẦY GIÃO BÙI MẠNH NHỊ: “RÓT CHO ÄẦY VĨNH CỬU/Uá»NG CHO CẠN THOÃNG QUA†Trần Quốc Toàn Phó giáo sÆ° - Tiến sÄ© khoa há»c Bùi Mạnh Nhị từng có trang giáo...

Thông báo vá» việc há»— trợ khai thác nguồn há»c liệu trá»±c tuyến trong thá»i gian giãn cách

THÔNG BÃO V/V Há»– TRỢ KHAI THÃC NGUá»’N HỌC LIỆU TRá»°C TUYẾN TRONG THỜI GIAN GIÃN CÃCH   Nhằm há»— trợ Quý Thầy/Cô, các Anh/Chị sinh viên, há»c viên, nghiên cứu...
 

Hội thảo hội nghị

THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC “Lê Trí Viá»…n – má»™t Ä‘á»i vá»›i nghá», má»™t Ä‘á»i vá»›i văn†(Ká»· niệm 100 năm ngày sinh GSNGND Lê Trí Viá»…n)

BỘ GIÃO DỤC VÀ ÄÀO TẠO CỘNG HÃ’A XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM TRƯỜNG ÄẠI HỌC SƯ PHẠM TP.HCM Số:            /TB - ÄHSP Äá»™c lập -...

THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC QUá»C TẾ "KHU Vá»°C ÄÔNG à - NHá»®NG VẤN ÄỀ NGHIÊN CỨU VÀ DẠY HỌC NGá»® VÄ‚N"

TRƯỜNG ÄẠI HỌC SƯ PHẠM TP Há»’ CHà MINH KHOA NGá»® VÄ‚N – KHOA TIẾNG HÀN QUá»C   THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC QUá»C TẾ   KHU...
 

Äoàn TN - Há»™i SV

THÔNG BÃO VỀ HỘI THI NGHIỆP VỤ SƯ PHẠM CỦA SINH VIÊN KHOA NGá»® VÄ‚N TRƯỜNG ÄHSP TP. HCM NÄ‚M HỌC 2008 - 2009

1/ Mục đích ý nghÄ©a: TrÆ°á»ng ÄHSP là trÆ°á»ng có nhiệm vụ hÆ°á»›ng nghiệp dạy nghá» rất rõ ràng. Äồng thá»i vá»›i việc được trang bị kiến thức vá» khoa...

 BÀI MỚI NHẤT