Khoa Ngữ Văn
  
Trang chủ Nghiên cứu khoa há»c Là LUẬN VÄ‚N HỌC Là LUẬN PHÊ BÃŒNH: Thay đổi khung tri thức và mô hình lý thuyết là tiá»n Ä‘á» nâng cao hiệu quả của hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu, phê bình văn há»c (Lã Nguyên)
Là LUẬN PHÊ BÃŒNH: Thay đổi khung tri thức và mô hình lý thuyết là tiá»n Ä‘á» nâng cao hiệu quả của hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu, phê bình văn há»c (Lã Nguyên) PDF æ‰“å° E-mail
周四, 2013年 07月 04日 23:59

 

 

1. Biết cái chÆ°a biết là tiá»n Ä‘á» của sá»± biết. Tôi đã nhiá»u lần trích dẫn má»™t câu nói nổi tiếng của N.G. Secnysevski, đại ý thế này: nếu không có lịch sá»­, thì không có lí thuyết; nhÆ°ng nếu không có lí thuyết thì thậm chí ngay cả ý niệm vá» lịch sá»­, ngÆ°á»i ta cÅ©ng sẽ không thể có. Thế thì những nÆ°á»›c nhÆ° Việt Nam phải làm thế nào, khi mà bao giá» chúng ta cÅ©ng có sẵn lịch sá»­ để nghiên cứu, nhÆ°ng lại không có khả năng tá»± sản xuất ra lí thuyết? CÅ©ng chẳng riêng gì Việt Nam. Ngay cả Trung Hoa to đùng thế, mà có hÆ¡n gì đâu! Äố ai tìm thấy má»™t thứ lí thuyết có thể xem là cái “nguyên sáng†được sinh ra từ Trung Hoa thá»i hiện đại. NhÆ°ng tai hoạ có lẽ không phải ở đó. Pháp là quê hÆ°Æ¡ng của chủ nghÄ©a cấu trúc và hậu cấu trúc luận. Hậu cấu trúc luận du nhập qua MÄ©, được ngÆ°á»i MÄ© tiếp thu để tạo ra giải cấu trúc thá»±c hành, rồi sau đó,  ngÆ°á»i Pháp lại “vui vẻ nhập khẩu†trở lại lí thuyết giải cấu trúc thá»±c hành ấy. Vậy là, khi không có khả năng sản xuất ra lí thuyết, ngÆ°á»i ta có thể sá»­ dụng các lí thuyết khoa há»c tiếp thu từ nÆ°á»›c ngoài. Vá»›i Việt Nam, Ä‘iá»u này không chỉ là quy luật tất yếu, mà còn là nhu cầu bức thiết.

DÄ© nhiên, muốn tiếp nhận, ứng dụng, trÆ°á»›c hết, cần tìm hiểu xem thế giá»›i có những lí thuyết gì? Äâu là nguồn cá»™i của chúng? Chẳng hạn, “Phê bình má»›i†hiện diện ở hầu khắp các nÆ°á»›c phÆ°Æ¡ng Tây, nhÆ°ng nó vốn có nguồn cá»™i từ đâu, Pháp, hay MÄ©? Thế tức là phải biết cái mình chÆ°a biết, không biết.  Äây là bài há»c có ý nghÄ©a phÆ°Æ¡ng pháp luận mà tôi há»c được từ ngÆ°á»i Thày đã quá cố của tôi – nhà giáo, nhà văn hoá Hoàng Ngá»c Hiến. Ông nói: “biết cái chÆ°a biết là tiá»n Ä‘á» của sá»± biếtâ€.

Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi thấy, biết được cái chÆ°a biết là má»™t quá trình gian nan, chẳng dá»… dàng gì! Chỉ khi nào thá»±c sá»± nghiên cứu khoa há»c, ta má»›i ngá»™ ra những thứ mình chÆ°a biết. Câu “càng há»c, càng thấy dốtâ€, có lẽ là vá»›i ý nghÄ©a nhÆ° thế chăng? Những ngÆ°á»i tá»± cho mình là tài giá»i, thÆ°á»ng ít há»c, bằng lòng vá»›i vốn kiến thức mình đã biết. Tôi tin thế, vì bản thân tôi từng đóng khung chân trá»i tri thức của mình trong phạm vi của cái biết chật hẹp nhÆ° vậy.

Còn nhá»›, khi trở thành giảng viên đại há»c (1968), những ngÆ°á»i yêu nghá», chăm chỉ nhất trong thế hệ chúng tôi thÆ°á»ng lấy sá»± há»c làm cÆ¡ bản, chứ chẳng mấy ai nghiên cứu khoa há»c. Bởi hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu đòi há»i ở ta khả năng tÆ° duy Ä‘á»™c lập. Thế mà trÆ°á»›c đây, chúng tôi nhìn bức tranh khoa há»c của nhân loại bằng cái nhìn bổ đôi, phân cá»±c: ná»­a này là ta, là mÄ© há»c Mác – Lênin, ná»­a kia là địch, là lí luận văn nghệ tÆ° sản phÆ°Æ¡ng Tây; mà “ta†thì hiển nhiên cái gì cÅ©ng đúng, cÅ©ng tiến bá»™; “địch†thì cái gì cÅ©ng sai, cÅ©ng phản Ä‘á»™ng. Thế thì nghiên cứu làm gì? Há»c thôi! Cho nên, chúng tôi há»c rất kÄ©, biết rất rõ các sách giáo khoa, giáo trình mÄ© há»c, lí luận văn há»c Mác – Lênnin và chỉ dừng lại ở đấy. Năm 1977, tôi sang Liên Xô há»c nghiên cứu sinh vá»›i Ä‘á» tài: Những bài viết của V.I. Lênin vá» L. Tolstoi và phê bình Nga tiên tiến. Cố Giáo sÆ° Lê Äình Kị đã hÆ°á»›ng dẫn tôi chá»n Ä‘á» tài ấy. Có lẽ trong sá»± hình dung của ông, nghiên cứu sinh nên thá»±c hiện Ä‘á» tài nhÆ° thế, vì Lênin, lãnh tụ của cách mạng vô sản, là cái gốc; các nhà dân chủ – cách mạng Bielinski, Secnysevsi, Nhecrasov, Pisharev là cành nhánh làm nên cây phả hệ tri thức của ná»n lí luận – phê bình văn há»c Nga. Sau này tôi má»›i biết, phả hệ tri thức ở “thế kỉ vàngâ€, “thế kỉ bạc†của ná»n văn hoá Nga phức tạp hÆ¡n nhiá»u. Tôi sung sÆ°á»›ng, hồi há»™p, khi ngá»™ ra, có ba má» vàng tri thức Ä‘ang chá» tôi khai thác. à tôi muốn nói vá» ba hệ thống lí thuyết có ảnh hưởng quốc tế cá»±c kì to lá»›n, do những ngÆ°á»i Nga vÄ© đại tạo nên, nhÆ°ng suốt má»™t thá»i gian dài, chúng bị đẩy ra khu vá»±c ngoại biên và có nguy cÆ¡ rÆ¡i vào quên lãng ngay trên chính tổ quốc mình: Thứ nhất: Hình thái há»c văn bản nghệ thuật của TrÆ°á»ng phái hình thức Nga, nÆ¡i quy tụ nhiá»u há»c giả kiệt xuất, ví nhÆ° Iu.N. Tynhianov, V.B. Shklovski, B.M. Eikhenbaum, R.O. Jakobson, B.I. Jarkho, O.M. Brik. Thứ hai: MÄ© há»c M.M. Bakhtin (1895 – 1975) và Thứ ba: Kí hiệu há»c văn hoá của trÆ°á»ng phái Tartu – Moskva  (đứng đầu là Iu.M. Lotman và hàng loạt há»c giả nổi tiếng, nhÆ° B.A. Uspenski, V.N. Toporov, A.M. Pijatigorski…)

Khi há»c đại há»c (giai Ä‘oạn 1965 – 1968), chúng tôi chỉ được nghe giá»›i thiệu loáng thoáng vá» thi hào J.W. Goethe và hai triết gia cổ Ä‘iển Äức: L.A. Feuerbach và G.W. Hegel (theo tôi biết, cho đến nay, sinh viên các trÆ°á»ng đại há»c có đào tạo ngành văn vẫn chỉ được há»c loáng thoáng vá» Hegel và Feuerbach nhÆ° vậy). Phải rất muá»™n, tôi má»›i biết, ở thế kỉ XX, nÆ°á»›c Äức là quê hÆ°Æ¡ng của bốn hệ thống lí thuyết có tầm ảnh hưởng quốc tế rá»™ng rãi: Thứ nhất: “Triết há»c Ä‘á»i sống†vá»›i đại diện kiệt suất của nó là W. Dilthey (1883 – 1911). Thứ hai: Triết há»c và mÄ© há»c hiện tượng luận vá»›i ông tổ của nó là Edmund Husserl (1859 – 1938) và má»™t loạt tên tuổi không thể quên đã ứng dụng thành công hiện tượng luận vào các lÄ©nh vá»±c tâm lí há»c (A. Pfänder, W. Chappe), tâm thần há»c ( L. Binswanger, V. Frankl), luân lí há»c (Scheler và Hildebrand), xã há»™i há»c (E. Stein,  A. Reinach, A. Schütz), triết há»c tôn giáo (Scheler, Stavenhagen, Häring), mÄ© há»c và phê bình văn há»c (M. Geiger, M. Heidegger, M. Dufrenne, R. Ingarden (1889 -1976). Thứ ba: Thông diá»…n há»c. Nói tá»›i thông diá»…n há»c không thể không nhắc tá»›i các há»c giả: Friedrich Daniel Ernst Schleiermacher (1768-1834), nhà triết há»c, thần há»c và truyá»n giáo ngÆ°á»i Äức, W. Dilthey và Hans-Georg Gadamer (1900 – 2002), má»™t trong số những nhà triết há»c nổi tiếng nhất của thế kỉ XX. Thứ tÆ°: MÄ© há»c tiếp nhận và những đại diện tiêu biểu nhÆ° Hans Robert Jauss (1921 – 1997), Wolfgang  Iser (1926 – 2007), Harald Weinrich (sinh 1927)….

Xin nhắc lại, tôi Ä‘ang nói những chuyện mà xÆ°a kia tôi ghi vào sổ tay trong mục “Các hệ thống lí thuyết chÆ°a biết, cần biếtâ€. Thá»i ấy, thế hệ được đào tạo dÆ°á»›i mái trÆ°á»ng xã há»™i chủ nghÄ©a nhÆ° chúng tôi chỉ biết chút ít vá» văn há»c Anh ở thế kỉ XVI và văn há»c MÄ© thế kỉ XIX. MÄ© há»c, lí luận và phê bình văn há»c Anh – MÄ© thế kỉ XX tuyệt nhiên không tồn tại trong bá»™ nhá»› của chúng tôi. Phải đến giữa những năm 80 của thế kỉ trÆ°á»›c, tôi má»›i để tâm tá»›i khu vá»±c này. Tôi biết phê bình văn há»c Anh – MÄ© ở ná»­a đầu thế kỉ XX có 3 xu hÆ°á»›ng, đến ná»­a sau thế kỉ XX lại có 5 xu hÆ°á»›ng cần để tâm nghiên cứu. Ba xu hÆ°á»›ng đầu thế kỉ là: 1. Phê bình hàn lâm; 2. Phê bình cấp tiến và 3. Phê bình thẩm mÄ©, hay “phê bình má»›iâ€. Năm xu hÆ°á»›ng phê bình lần lượt xuất hiện theo trật tá»± thá»i gian từ 1957 đến 1977 ở MÄ© là: 1. Phê bình huyá»n thoại, 2. Phê bình hiện sinh, 3. Phê bình hiện tượng luận, 4. Phê bình cấu trúc luận và 5. Phê bình giải cấu trúc luận thá»±c hành. Tôi đặc biệt để tâm nghiên cứu “Phê bình má»›i†(vá»›i các nhân vật hàng đầu, nhÆ° J.E. Spingarn, T. Eliot, T. Hume, J.K. Ransom, Ð.Тate, R. Blackmore…) và  Giải cấu trúc thá»±c hành vá»›i 4 trÆ°á»ng phái nổi tiếng: TrÆ°á»ng phái Yale (đứng đầu là Paul Michael de Man và má»™t loạt tên tuổi nhÆ° G.H. Hartman, H. Bloom, H.J. Miller), Giải cấu trúc thông diá»…n luận (W.V. Spanos), Giải cấu trúc cánh tả (J. Brenkman, M.L.Ryan, Frank Lentricchia) và Phê bình nữ quyá»n (G.Spivak, B.Johnson, Sh.Felman…), xem đó là sản phẩm rất riêng của nÆ°á»›c MÄ©.

Ở thế kỉ XX, nÆ°á»›c Pháp trở thành “lò trung tâm†sản xuất các loại triết thuyết của thế giá»›i. Nghiên cứu và phê bình văn há»c Pháp thế kỉ XX luôn dá»±a vào các triết thuyết này. Năm 1964, trong bài Phê bình là gì?, R. Barthes cho rằng, phê bình Pháp thá»i ấy phát triển theo “4 dòng chínhâ€: Phê bình hiện sinh, Phê bình Mác xít, Phê bình “phân tâm †và Phê bình cấu trúc luận. Bản thân R. Barthes chÆ°a thể tiên Ä‘oán con Ä‘Æ°á»ng khoa há»c mà ông sẽ hÆ°á»›ng tá»›i trong tÆ°Æ¡ng lai. Năm 1970, ông cho ra Ä‘á»i S/Z. Äây là tác phẩm xuất sắc nhất của Barthes, nó đánh dấu bÆ°á»›c chuyển hÆ°á»›ng tÆ° tưởng của ông từ lập trÆ°á»ng cấu trúc luận sang lập trÆ°á»ng hậu cấu trúc luận. NhÆ° đã nói, Cấu trúc luận (R. Barthes (thá»i kì đầu), C. Levi-Strauss, A.-J. Greimas, C. Bremond, G. Genette, Tz. Todorov, L. Goldmann…) và Hậu cấu trúc luận (R. Barthes (thá»i kì sau), Julia Kristeva, M. Faucault và G. Derrida, J-F. Lyotard,  J.Baudrillard…) là sản phẩm riêng của nÆ°á»›c Pháp.

Còn rất nhiá»u hệ thống lí thuyết văn há»c há»c mà chúng ta chÆ°a thể hiểu biết thấu đáo, ví nhÆ° phê bình hậu thá»±c dân, phê bình nữ quyá»n, phê bình sinh thái, lí thuyết tá»± sá»± há»c, lí thuyết phân tích – diá»…n ngôn…  Ở thế kỉ XX, ngôn ngữ há»c, kí hiệu há»c và phân tâm há»c có ảnh hưởng mạnh mẽ tá»›i nghiên cứu văn há»c. Ở ba bá»™ môn khoa há»c này cÅ©ng có không biết bao nhiêu là lí thuyết. DÄ© nhiên, tôi không có ý định liệt kê danh mục các hệ thống lí thuyết nghiên cứu, phê bình văn há»c hiện đại ở thế kỉ XX. Bởi vì, câu chuyện tôi Ä‘ang nói ở đây chỉ là vấn Ä‘á» mang ý nghÄ©a phÆ°Æ¡ng pháp luận mà bản thân tôi từng trải nghiệm: “biết cái chÆ°a biết  là tiá»n Ä‘á» của sá»± biếtâ€. Ví nhÆ°, chỉ sau khi biết tá»›i sá»± tồn tại của TrÆ°á»ng phái hình thức Nga, tôi má»›i để tâm nghiên cứu vá» nó. Nhá» có cả má»™t quá trình nghiên cứu, tôi má»›i hiểu được hệ thống quan niệm của há» vá» văn há»c nghệ thuật. Há» lấy hình thái há»c văn bản nghệ thuật làm đối tượng nghiên cứu. Vá»›i há», các khái niệm “thủ pháp – lạ hoá – nghệ thuật†trở thành dẫy khái niệm đồng nghÄ©a. Há» là những ngÆ°á»i đầu tiên khắc phục thành công phép nhị phân và sá»± đối lập cÆ¡ há»c cặp phạm trù “ná»™i dung†và “hình thức†khi phân tích văn bản văn há»c…

Cho nên, theo tôi, vá» mặt phÆ°Æ¡ng pháp luận, muốn tiếp nhận và ứng dụng các lí thuyết hiện đại để nâng cao hiệu quả của hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu, phê bình văn há»c, trÆ°á»›c hết cần biết càng nhiá»u càng tốt những hệ thống lí thuyết mà mình chÆ°a biết.

 

2. Vấn Ä‘á» mô hình kiến tạo lí thuyết và khung tri thức. Có má»™t Ä‘iá»u khác cần biết còn quan trá»ng hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i việc biết tên gá»i và nguồn cá»™i ra Ä‘á»i của các trÆ°á»ng phái lí thuyết. à tôi muốn nói tá»›i khung tri thức và mô hình kiến tạo lí thuyết của các thá»i đại.

Thá»±c tế chứng tá», tất cả các lí thuyết văn há»c Ä‘á»u được kiến tạo theo má»™t mô hình nào đó. Chẳng hạn, khi nghiên cứu phân loại, ngÆ°á»i ta nhận ra, ở ná»­a đầu thế kỉ XX, các hệ thống lí thuyết văn há»c thÆ°á»ng được kiến tạo theo hai mô hình phổ quát: mô hình khoa há»c và mô hình nhân há»c. Cấu trúc luận, “phê bình má»›iâ€, má»™t số trÆ°á»ng phái xã há»™i há»c theo hÆ°á»›ng tân thá»±c chứng luận thuá»™c mô hình khoa há»c. Phê bình hiện sinh, phê bình hiện tượng luận, phê bình huyá»n thoại và mÄ© há»c tiếp nhận thuá»™c mô hình nhân há»c (E.A. Tzurganova). Má»—i mô hình kiến tạo lí thuyết nhÆ° thế thÆ°á»ng ứng vá»›i má»™t khung tri thức (“épistème†– thuật ngữ của M. Faucault) nào đó. Cho đến nay, nhân loại từng biết ba khung tri thức cÆ¡ bản: truyá»n thống, hiện đại và hậu hiện đại.

Khung tri thức truyá»n thống tồn tại từ thá»i cổ đại cho tận tá»›i cuối thế kỉ XIX. Từ thế kỉ XIX đổ vá» trÆ°á»›c, nhân loại tin rằng, con ngÆ°á»i sống trong má»™t thế giá»›i hiện hữu nhÆ° vốn dÄ©. Äá»c Chủ nghÄ©a duy vật và chủ nghÄ©a kinh nghiệm phê phán (1905) của  V.I. Lenin, tôi nghÄ©, có lẽ ông là nhà lập thuyết cuối cùng tin vào Ä‘iá»u đó. Cái thế giá»›i hiện hữu mà nhân loại tin là nó vẫn tồn tại nhÆ° vốn dÄ© kia có thể là thế giá»›i tá»± nhiên, thế giá»›i ý niệm, hay thế giá»›i vật chất, cÆ¡ há»c. Dù là gì Ä‘i chăng nữa, thì đó vẫn là thế giá»›i phi kí hiệu há»c, nó tồn tại má»™t cách khách quan, không lệ thuá»™c vào ý chí của con ngÆ°á»i và con ngÆ°á»i có thể nhận thức được nó. Khung tri thức này là cÆ¡ sở nảy sinh hai hệ thống lí thuyết lá»›n nhất vá» văn há»c trong lịch sá»­ tÆ° duy của nhân loại: thuyết bắt chÆ°á»›c và thuyết biểu hiện. MÄ© há»c cổ đại Hy Lạp cho rằng, nghệ thuật là sá»± bắt chÆ°á»›c Ä‘iá»u gì đó. Theo Aristotle, bi kịch bắt chÆ°á»›c má»™t hành Ä‘á»™ng nghiêm túc và hoàn chỉnh. Trong quan niệm của ông, bắt chÆ°á»›c là xu hÆ°á»›ng tá»± nhiên của con ngÆ°á»i. Xu hÆ°á»›ng bắt chÆ°á»›c kết hợp vá»›i xu hÆ°á»›ng tiết tấu và sá»± cách Ä‘iệu có thể tạo ra tác phẩm nghệ thuật. Nó làm cho cái đẹp trở thành đẹp hÆ¡n và cái xấu xa trở nên đáng ghét hÆ¡n. Các thuyết xem “tiểu thuyết là tấm gÆ°Æ¡ng kéo lê trên Ä‘Æ°á»ng lá»›n†, hoặc văn há»c là sá»± phản ánh hiện thá»±c sau này chẳng qua chỉ là sá»± phát triển của lí thuyết bắt chÆ°á»›c mà thôi. Lí thuyết biểu hiện cho rằng nghệ sÄ© không bắt chÆ°á»›c mà chủ yếu là ngÆ°á»i biểu hiện tình cảm của mình. “ThÆ¡ là sá»± tuôn trào bá»™t phát những tình cảm mãnh liệtâ€, “là xem xét sá»± vật không phải nhÆ° chúng tồn tại, mà  nhÆ° chúng hiện ra đối vá»›i những cảm giác và những ham mê†(W. Wordsworth). “NgÆ°á»i ta giãi bày những ná»—i Ä‘au lên trang sách, lặp lại và trình bày lại những cảm xúc là để làm chủ được chúng†(D.H. Lawrence).

Khung tri thức hiện đại hình thành trên cÆ¡ sở của bản thể luận xem thế giá»›i của con ngÆ°á»i là má»™t không gian kí hiệu há»c. Trái ngược vá»›i cách nghÄ© của René Descartes (“tôi tÆ° duy, vậy tôi tồn tạiâ€), con ngÆ°á»i ở thế kỉ XX ngá»™ ra, “tôi tÆ° duy, tức là tôi không tồn tại†(J. Lacan). Bởi vì,  trong tÆ° duy, con ngÆ°á»i không có cách gì để tiếp xúc trá»±c tiếp vá»›i thế giá»›i sá»± vật. Con ngÆ°á»i chỉ có thể tiếp xúc vá»›i nhau và vá»›i sá»± vật qua ngôn ngữ và các hệ thống kí hiệu. Kí hiệu, ngôn ngữ luôn luôn là vật trung gian ở giữa con ngÆ°á»i và thế giá»›i sá»± vật. Cho nên, Iu.M. Lotman Ä‘á» xÆ°á»›ng khái niệm “kí hiệu quyển†để chỉ má»™t không gian kí hiệu tồn tại nhÆ° má»™t hiện thá»±c bao bá»c con ngÆ°á»i, giống nhÆ° “sinh quyển†và “trí quyểnâ€. Vá»›i ý nghÄ©a nhÆ° thế, ngÆ°á»i ta nói tá»›i“bÆ°á»›c ngoặt ngôn ngữ†trong lịch sá»­ tÆ° duy của nhân loại. Nó là cÆ¡ sở nảy sinh quan niệm xem văn hoá là má»™t hệ thống kí hiệu, thế giá»›i là má»™t văn bản và “tác phẩm nghệ thuật là má»™t dạng cấu trúc đặc biệt, má»™t hệ thống kí hiệu hay Ä‘Æ¡n giản là má»™t kí hiệuâ€(theo Th. Winner). Quan niệm ấy cho phép xếp văn há»c nghệ thuật vào các hiện tượng kí hiệu há»c.

Khung tri thức hậu hiện đại là sản phẩm của bản thể luận xem toàn bá»™ thế giá»›i là má»™t thá»±c tiá»…n diá»…n ngôn. “Không có hiện thá»±c ngoài diá»…n ngôn†(J. Derrida). Diá»…n ngôn được hiểu nhÆ° má»™t phát ngôn hoàn chỉnh, má»™t hành vi lá»i nói kiến tạo văn bản bao gồm ngÆ°á»i nghe bình đẳng vá»›i ngÆ°á»i nói và được xem là “sá»± kiện giao tiếp của các tÆ°Æ¡ng tác xã há»™i†(van Dijk) giữa chủ thể, khách thể và ngÆ°á»i tiếp nhận. Trong khung tri thức truyá»n thống và hiện đại, thế giá»›i được giá»›i hạn hoá trong không gian và thá»i gian, mang bản chất sá»± kiện và vật thể, con ngÆ°á»i và vạn vật liên hệ vá»›i nhau theo nguyên tắc quyết định luận nhân quả. Trong khung tri thức hậu hiện đại, thế giá»›i được giá»›i hạn hoá trong các thông tin của con ngÆ°á»i và các nhóm xã há»™i, mang bản chất của diá»…n ngôn và các ý kiến nhÆ° má»™t hành vi lá»i nói, con ngÆ°á»i và vạn vật quan hệ vá»›i nhau theo nguyên tắc phụ thuá»™c xác suất và các quy tắc, chuẩn má»±c đối thoại (M. Makarov). Ở đây vạn vật không phải là cái hiện tồn vốn dÄ©, mà tất tật, kể cả con ngÆ°á»i, Ä‘á»u là cái được kiến tạo. Cái được kiến tạo này trở thành “quyá»n lá»±c†mạnh tá»›i mức khiến con ngÆ°á»i không Ä‘iá»u khiển được ngôn ngữ, mà ngôn ngữ và các “thẩm quyá»n diá»…n ngôn†điá»u khiển con ngÆ°á»i. Vá»›i ý nghÄ©a nhÆ° thế, ngÆ°á»i ta nói vỠ“bÆ°á»›c ngoặt diá»…n ngôn†trong lịch sá»­ tÆ° duy khoa há»c của nhân loại. Äây là cÆ¡ sở của quan niệm xem văn há»c là má»™t hình thức diá»…n ngôn.

Từ ba khung tri thức nói trên, nhân loại đã kiến tạo không biết bao nhiêu hệ thống lí thuyết. NhÆ°ng hệ thống nào rồi cÅ©ng không vượt ra ngoài khuôn khổ hai “siêu mô hìnhâ€: Ä‘Æ¡n trị và Ä‘a bá»™i.

Mô hình Ä‘Æ¡n trị có lịch sá»­ tồn tại cá»±c kì lâu dài, khởi đầu từ Plato (khoảng 427-347 TCN), Aristotle,(384-322 TCN) cho tá»›i tận F. de Saussure, M. Heidegger và C. Levi-Strauss. Ở đỉnh cao của nó (ngôn ngữ há»c de Saussure), mô hình Ä‘Æ¡n trị phát triển thành cấu trúc luận. Cấu trúc là hạt nhân kiến tạo của mô hình này. Cấu trúc được xem là hệ thống nhiá»u cấp Ä‘á»™, dù phức tạp đến đâu, nó vẫn là má»™t chỉnh thể, má»i yếu tố và má»i trò chÆ¡i của các yếu tố làm nên chỉnh thể ấy Ä‘á»u xoay quanh và hÆ°á»›ng vá» má»™t trung tâm biểu nghÄ©a duy nhất. Trung tâm này được diá»…n đạt bằng nhiá»u phạm trù, ví nhÆ° “Tuyệt đốiâ€, “Nguyên líâ€, “Chân líâ€, “Äạoâ€, “Thần ngôn†(“Logosâ€), hay theo thuật ngữ của J. Derrida, “cái biểu đạt Siêu việtâ€.

Mô hình Ä‘a bá»™i cÅ©ng có nguồn cá»™i lâu Ä‘á»i. Kinh nghiệm dân gian kết tinh trong thành ngữ, tục ngữ, chẳng phải đã dạy ta, rằng má»i chuyện ở Ä‘á»i Ä‘á»u có “thiên lí, vạn líâ€, đó sao? NhÆ°ng phải đến khi hậu cấu trúc luận, giải cấu trúc luận và chủ nghÄ©a hậu hiện đại xuất hiện thì mô hình Ä‘a bá»™i má»›i có sá»± kết tinh lí thuyết. Mô hình Ä‘Æ¡n trị nhìn thế giá»›i và tri thức vá» thế giá»›i nhÆ° má»™t sá»± thống nhất, giống nhÆ° cái cây, má»i cành nhánh má»c lên từ má»™t gốc chung, ở đó, cái Má»™t nuốt chá»­ng cái Nhiá»u, cái cá nhân “chết chìm trong cái toàn thể thống nhất†(N.A. Berdjaev). Có lẽ xuất phát từ ý nghÄ©a nhÆ° thế, Viện sÄ© M.I. Gasparov khái quát: “Trong văn hoá có lÄ©nh vá»±c sáng tác và lÄ©nh vá»±c nghiên cứu. Hoạt Ä‘á»™ng sáng tác  làm phức tạp hoá bức tranh thế giá»›i bằng cách tạo ra những giá trị má»›i. Hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu lại làm bức tranh thế giá»›i trở nên Ä‘Æ¡n giản bằng cách sắp xếp, hệ thống  hoá những giá trị cÅ©â€. NhÆ°ng M. Foucault lại nhìn thấy lịch sá»­ thế giá»›i nhÆ° búi “rá»… chùmâ€. Ông Ä‘Æ°a ra khái niệm “Rhizome†nhÆ° má»™t ẩn dụ để mô tả tính chất phân mảnh, há»—n tạp, quy luật tiếp biến, Ä‘a phÆ°Æ¡ng, phi hệ thống của tri thức và lịch sá»­. G.K. Koshikov, má»™t nhà nghiên cứu ngÆ°á»i Nga, nhận xét: “Tuy có sá»± khác biệt giữa Giải cấu trúc của J. Derrida, phép Lặp của G. Duleuze, thuyết Bất hoà của J. Lyotard, Khảo cổ há»c của M. Foucault, vẫn có má»™t ý đồ nối kết há» lại vá»›i nhau, ấy là xoá bá» cái Tuyệt đối, giải phóng cái Ä‘a bá»™i ra khá»i quyá»n lá»±c của nó, phóng thích các ý nghÄ©a của những lá»i nói khác nhau và cho phép sá»± vật nào cÅ©ng có thể khẳng định tính Ä‘Æ¡n nhất thá»±c sá»± của mình†(G.K. Koshikov.- Văn bản. Liên văn bản. Lí thuyết liên văn bản).

Ba khung tri thức và hai mô hình kiến tạo lí thuyết nói trên đánh dấu những bÆ°á»›c Ä‘i quan trá»ng trong lịch sá»­ tÆ° duy của nhân loại. Việc tìm hiểu các khung tri thức và mô hình kiến tạo lí thuyết ấy giúp ta nhận ra quy luật phát triển của  nhận thức khoa há»c nói chung, khoa há»c nhân văn nói riêng, và con Ä‘Æ°á»ng mà chúng ta tất yếu phải trải qua, nếu thá»±c lòng muốn nâng cao hiệu quả của hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu, phê bình văn há»c.

 

3. Nghiên cứu, phê bình văn há»c Việt Nam Ä‘ang cắt nghÄ©a văn bản nghệ thuật bằng mô hình lí thuyết và khung tri thức nào? Má»™t trong những chức năng quan trá»ng bậc nhất của nghiên cứu văn há»c là cắt nghÄ©a, giải thích văn bản nghệ thuật. Ta hiểu vì sao, ở thế kỉ XX, thông diá»…n há»c phát triển mạnh mẽ và có tầm ảnh hưởng rá»™ng lá»›n nhÆ° vậy. Lịch sá»­ phát triển lâu Ä‘á»i của thông diá»…n há»c cho thấy việc cắt nghÄ©a và giải thích văn bản nghệ thuật bao giá» cÅ©ng lệ thuá»™c vào mô hình lí thuyết và khung tri thức của thá»i đại.

Thá»±c tế chứng tá», khung tri thức do “bÆ°á»›c ngoặt ngôn ngữ†tạo ra gần nhÆ° chi phối toàn bá»™ hoạt Ä‘á»™ng của khoa nghiên cứu và phê bình văn há»c ở ná»­a đầu thế kỉ XX. Cấu trúc văn bản trở thành đối tượng quan tâm hàng đầu của các nhà cấu trúc luận. Chẳng hạn, Ä‘á»c lại các công trình nghiên cứu của TrÆ°á»ng phái hình thức Nga, ta thấy phạm vị những vấn Ä‘á» lí thuyết mà há» quan tâm rất rá»™ng. Há» xây dá»±ng lí thuyết truyện kể, lí thuyết truyện ngắn và tiểu thuyết, xác lập luật thÆ¡, phân tích tiết tấu, cú pháp, kÄ© thuật Ä‘iệp thanh, biên soạn nhiá»u tài liệu tra cứu vá» tổ chức câu thÆ¡ trong sáng tác của Puskin và Lermontov và nhiá»u tác giả khác. HỠđặc biệt quan tâm tá»›i văn giá»…u nhại, tá»›i văn hoá dân gian, tá»›i Ä‘á»i sống văn há»c. Há» nghiên cứu nghệ thuật sân khấu và Ä‘iện ảnh… Có Ä‘iá»u, dù phạm vi quan tâm rá»™ng đến đâu, thì đối tượng nghiên cứu, khái quát lí thuyết chủ yếu của há» vẫn là hình thái há»c văn bản nghệ thuật. Khi phân tích cấu trúc văn bản, các môn đệ của chủ nghÄ©a cấu trúc, vá» mặt phÆ°Æ¡ng pháp luận, thÆ°á»ng tuân thủ má»™t số nguyên tắc sau đây. Thứ nhất: vì cấu trúc là má»™t hệ thống, ở đây là hệ thống ngôn ngữ vá»›i tÆ° cách là những kí hiệu, mà má»—i kí hiệu bao giá» cÅ©ng là sá»± thống nhất giữa cái biểu đạt và cái được biểu đạt, nên khi phân tích văn bản cần tìm nghÄ©a từ kí hiệu và quan hệ giữa các kí hiệu. Trong văn bản văn há»c, nghÄ©a không liên quan gì tá»›i cái được tham chiếu ở bên ngoài. Cho nên, thứ hai: cần chuyển trá»ng tâm phân tích từ các quan hệ bên ngoài vào các mối liên hệ ná»™i tại của văn bản và chỉ xem xét khía cạnh đồng đại, chứ không quan tâm tá»›i khía cạnh lịch đại của các mối liên hệ ấy. Thứ ba: chỉ quan tâm bình diện “cấu trúcâ€, bá» qua bình diện “sinh thànhâ€, tập trung nghiên cứu tính hệ thống và những quy tắc, luật lệ tạo nên cấu trúc văn bản, chứ không cần nghiên cứu những biểu hiện cụ thể của nó. Vá»›i những nguyên tắc phÆ°Æ¡ng pháp luận nhÆ° thế, các nhà nghiên cứu theo hÆ°á»›ng cấu trúc luận đã có những phát hiện khoa há»c đầy tính cách tân. V.B. Shklovski chỉ ra nguyên tắc  “lạ hoá†nhÆ° là “thủ pháp†giúp nghệ thuật thá»±c hiện chức năng “giải tá»± Ä‘á»™ng hoá†trong việc cảm thụ thế giá»›i của Ä‘á»™c giả.  Ju.N. Tynhianov phát hiện nguyên tắc kết cấu của thÆ¡ và văn xuôi: “Dùng vai trò của nghÄ©a mà làm sai lệch âm thanh là nguyên tắc kết cấu của văn xuôi; dùng vai trò của âm thanh để làm sai lệch ý nghÄ©a là nguyên tắc kết cấu của thÆ¡â€. Dá»±a vào “cú pháp giá»ng Ä‘iệuâ€, yếu tố “nằm giữa ngữ âm và ngữ nghÄ©aâ€, B.M. Eikhenbaym phân biệt ba phong cách thÆ¡ trữ tình: Ä‘iệu ca, Ä‘iệu ngâm và Ä‘iệu nói. Má»™t trong những Ä‘iểm sáng ở chuyên luận Hình thái há»c truyện cổ tích thần kì của V. Propp là phát hiện thiên tài vá» tÆ°Æ¡ng quan giữa các hằng số và biến số trong kết cấu của truyện cổ tích. R. Barthes Ä‘Æ°a ra lí thuyết vá» huyá»n thoại hiện đại và các “mã†chi phối sá»± vận hành của tiểu thuyết.  R. Jakobson khái quát nguyên tắc chuyển hoá từ trục liên tưởng sang trục kết hợp, từ phong cách ẩn dụ sang phong cách hoán dụ trong ngôn ngữ thơ…

Äến ná»­a sau thế kỉ XX, việc cắt nghÄ©a và giải thích văn bản trong nghiên cứu và phê bình văn há»c lại gần nhÆ° lệ thuá»™c hoàn toàn vào khung tri thức của “bÆ°á»›c ngoặt diá»…n ngônâ€. Nếu văn há»c là hình thức diá»…n ngôn thì đối tượng của nghiên cứu và phê bình văn há»c là các diá»…n ngôn, chứ không phải là Ä‘Æ¡n vị ngôn ngữ nhÆ° ở phê bình cấu trúc luận. Lấy diá»…n ngôn làm đối tượng phân tích, nghiên cứu, phê bình quan tâm trÆ°á»›c hết tá»›i tính liên văn bản, tá»›i quan hệ giữa văn bản vá»›i văn bản, chứ không quan tâm tá»›i mối quan hệ giữa văn bản và hiện thá»±c được tham chiếu. Nghiên cứu văn há»c chính là nghiên cứu tính liên văn bản (J. Derrida). Vá» phÆ°Æ¡ng diện phÆ°Æ¡ng pháp luận, giải cấu trúc được phê bình hậu cấu trúc luận, giải cấu trúc luận và phê bình hậu hiện đại chủ nghÄ©a  sá»­ dụng nhÆ° công cụ chính yếu để phân tích diá»…n ngôn. Sá»­ dụng giải cấu trúc làm công cụ phân tích, phê bình, nghiên cứu văn há»c không phát hiện nghÄ©a ở tổ chức ngôn ngữ nhÆ° má»™t hệ thống kí hiệu, mà phát hiện nó ở hoạt Ä‘á»™ng tÆ°Æ¡ng tác của diá»…n ngôn, từ chủ thể lá»i nói. Trong nhiá»u trÆ°á»ng hợp, nó không quan tâm tá»›i nghÄ©a, mà tập trung vào việc phát hiện muôn vàn ngữ cảnh cụ thể tạo ra nghÄ©a của lá»i nói, bởi có bao nhiêu ngữ cảnh, lá»i nói sẽ có bấy nhiêu nghÄ©a (M.M. Bakhtin). Nó đặc biệt chú ý tá»›i cấu trúc quyá»n lá»±c được hợp thức hoá  thành phép tắc, kỉ cÆ°Æ¡ng, thiết chế chi phối diá»…n ngôn, sản sinh văn bản, quyết định toàn bá»™ cấu trúc ngữ nghÄ©a của chúng…

Tất cả những gì tôi trình bày ở trên chủ yếu là chuyện của châu Âu, ở phÆ°Æ¡ng Tây, từ những trung tâm nghiên cứu, phê bình văn há»c nÆ°á»›c ngoài.

Trong mấy năm gần đây, nhá» ná»— lá»±c không mệt má»i của các cá nhân và tập thể, nhất là nhá» các trÆ°á»ng đại há»c, cao đẳng và các cÆ¡ sở có đào tạo ngành văn, nhiá»u hệ thống lí luận văn há»c hiện đại đã được dịch sang tiếng Việt, hoặc giá»›i thiệu vá»›i đông đảo Ä‘á»™c giả. Chúng ta không thiếu những nhà nghiên cứu, phê bình xuất sắc, nhất là ở Ä‘á»™i ngÅ© những cây bút trẻ. Nhiá»u nhà phê bình có tên tuổi đã ứng dụng thành công tÆ° tưởng lí thuyết tiếp thu từ các nguồn khác nhau để tạo ra những công trình nghiên cứu thu hút được sá»± chú ý của ngÆ°á»i Ä‘á»c. Tuy nhiên, ấn tượng đậm nét mà nghiên cứu, phê bình Ä‘Æ°Æ¡ng đại Việt Nam để lại trong tôi vẫn là cảm giác vá» sá»± cÅ© kÄ©, già nua. Sá»± già nua, cÅ© kÄ© này biểu hiện ngay ở hình thức thể loại và ná»™i dung của các công trình nghiên cứu đã được công bố, xuất bản.

Rất dá»… nhận ra, hầu hết các bài phê bình được công bố trên báo và tạp chí thÆ°á»ng được viết theo hai thể chính: Ä‘iểm sách và khắc hoạ chân dung nhà văn. “Äiểm sách†không chỉ là thể phê bình phổ biến của báo chí, mà còn xuất hiện đầy ắp trong các tạp chí khoa há»c lá»›n. Từ hàng mấy nghìn bài viết in trên tạp chí “Nghiên cứu văn há»c†trong suốt 40 năm (1960 – 1999), tôi chỉ lá»c ra được vài chục công trình có đụng tá»›i các vấn Ä‘á» khoa há»c mang tính quốc tế. NhÆ°ng chá»— nào tôi cÅ©ng bắt gặp những bài viết, tỉ nhÆ° “Sáng tác của Lê lá»±uâ€, “Äá»c má»™t số vở kịch Sài Gònâ€, “Äá»c Ãnh sáng cây đèn biển, “Qua má»™t số tiểu thuyết vá» công nghiệp trong mấy năm gần đâyâ€, “Vá» Ä‘á» tài công nghiệp vá»›i các cây bút trẻ trong hàng ngÅ© công nhânâ€â€¦. Loại bài vô thưởng vô phạt theo kiểu “Thá»­ bàn…â€, “Thá»­ nghĩ…â€, “Mấy vấn Ä‘á»â€¦â€ nhiá»u không kể xiết. Các sách giáo khoa, giáo trình dành cho phổ thông và đại há»c thÆ°á»ng phân tích tác phẩm, hoặc sáng tác của tác giả theo dàn bài Ä‘Æ¡n giản: giá trị hiện thá»±c, giá trị nhân đạo, mấy đặc Ä‘iểm nghệ thuật… Những bài viết hay nhất, tài hoa nhất của phê bình văn há»c Việt Nam hiện nay chủ yếu là những công trình mô tả phong cách cá nhân và khắc hoạ chân dung tác giả. Äây là hai thể phê bình phổ biến của phÆ°Æ¡ng Tây ở thế kỉ XIX, được du nhập vào Việt Nam hồi đầu thế kỉ XX qua Ä‘á»™i ngÅ© trí thức Tây há»c, rồi được nhiá»u thế hệ nối tiếp nhau trân trá»ng lÆ°u giữ, cẩn thận trau chuốt, bảo quản cho tá»›i tận bây giá».

Sá»± già nua, cÅ© kÄ© của nghiên cứu, phê bình văn há»c Việt Nam có cÆ¡ sở ở khung tri thức và mô hình lí thuyết mà cho đến nay chúng ta vẫn sá»­ dụng để cắt nghÄ©a văn há»c và giảng dạy trong các trÆ°á»ng đại há»c và cao đẳng. Môn triết há»c vẫn tiếp tục truyá»n cho sinh viên niá»m tin hồn nhiên vào má»™t thế giá»›i hiện hữu nhÆ° vốn dÄ©, phi kí hiệu há»c, tồn tại Ä‘á»™c lập vá»›i ý thức con ngÆ°á»i. Những ngÆ°á»i làm công tác văn há»c ở ta vẫn chÆ°a thoát được ra ngoài cái khung tri thức truyá»n thống. Lí thuyết văn há»c phản ánh hiện thá»±c có nguồn cá»™i từ thá»i cổ đại, được Ä‘Æ°a vào Việt Nam từ những năm 60 của thế kỉ trÆ°á»›c, đến nay, vẫn được giữ nguyên trong giáo trình Lí luận văn há»c ở bậc đại há»c (xem: Lí luận văn há»c – Văn há»c. Nhà văn. Bạn Ä‘á»c. T.1. Nxb Äại há»c sÆ° phạm, Hà Ná»™i, 2009). Hầu hết giáo viên phổ thông, nhiá»u giảng viên đại há»c và Ä‘a số cây bút phê bình vẫn mải miết tìm nghÄ©a, thành tâm tin rằng “cái có thậtâ€, “sá»± thật†và “cái biểu đạt Siêu việt†vẫn tồn tại đâu đó ở bên trong, hoặc bên ngoài văn bản.

Tiếng vá»ng của các mệnh đỠ“bÆ°á»›c ngoặt ngôn ngữâ€, “bÆ°á»›c ngoặt diá»…n ngônâ€, “cái chết của tác giảâ€, “sá»± sụp đổ của các đại tá»± sá»±â€, “tâm thức hậu hiện đại†… đã dá»™i vào Việt Nam, nhÆ°ng đại bá»™ phận giá»›i nghiên cứu, phê bình văn há»c hình như  vẫn chỉ nghe thanh âm vang dá»™i ấy nhÆ° “gió thoảng ngoài taiâ€â€¦

Cho nên, đã đến lúc cần đổi má»›i khung tri thức và mô hình lí thuyết của các ngành nhân văn há»c nói chung, ngữ văn há»c nói riêng. Äổi má»›i mô hình lí thuyết và khung tri thức là nhu cầu bức thiết và là cÆ¡ sở để nâng cao hiệu quả của hoạt Ä‘á»™ng nghiên cứu, phê bình văn há»c.

Hà Nội, Tháng 5/2013

 

Nguồn: (*) Tham luận tại Há»™i thảo “Nâng cao chất lượng và hiệu quả của lý luận, phê bình văn há»c†do Há»™i Nhà văn Việt Nam tổ chức tại Tam Äảo ngày 4 – 5/6/2013.

nguồn: phebinhvenhoc.com.vn .

 

THÔNG TIN HOẠT ÄỘNG

THẦY GIÃO BÙI MẠNH NHỊ: "RÓT CHO ÄẦY VĨNH CỬU/ Uá»NG CHO CẠN THOÃNG QUA" (TRẦN QUá»C TOÀN)

THẦY GIÃO BÙI MẠNH NHỊ: “RÓT CHO ÄẦY VĨNH CỬU/Uá»NG CHO CẠN THOÃNG QUA†Trần Quốc Toàn Phó giáo sÆ° - Tiến sÄ© khoa há»c Bùi Mạnh Nhị từng có trang giáo...

Thông báo vá» việc há»— trợ khai thác nguồn há»c liệu trá»±c tuyến trong thá»i gian giãn cách

THÔNG BÃO V/V Há»– TRỢ KHAI THÃC NGUá»’N HỌC LIỆU TRá»°C TUYẾN TRONG THỜI GIAN GIÃN CÃCH   Nhằm há»— trợ Quý Thầy/Cô, các Anh/Chị sinh viên, há»c viên, nghiên cứu...
 

Hội thảo hội nghị

THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC “Lê Trí Viá»…n – má»™t Ä‘á»i vá»›i nghá», má»™t Ä‘á»i vá»›i văn†(Ká»· niệm 100 năm ngày sinh GSNGND Lê Trí Viá»…n)

BỘ GIÃO DỤC VÀ ÄÀO TẠO CỘNG HÃ’A XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM TRƯỜNG ÄẠI HỌC SƯ PHẠM TP.HCM Số:            /TB - ÄHSP Äá»™c lập -...

THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC QUá»C TẾ "KHU Vá»°C ÄÔNG à - NHá»®NG VẤN ÄỀ NGHIÊN CỨU VÀ DẠY HỌC NGá»® VÄ‚N"

TRƯỜNG ÄẠI HỌC SƯ PHẠM TP Há»’ CHà MINH KHOA NGá»® VÄ‚N – KHOA TIẾNG HÀN QUá»C   THÔNG BÃO Sá» 1 VỀ VIỆC Tá»” CHỨC HỘI THẢO KHOA HỌC QUá»C TẾ   KHU...
 

Äoàn TN - Há»™i SV

THÔNG BÃO VỀ HỘI THI NGHIỆP VỤ SƯ PHẠM CỦA SINH VIÊN KHOA NGá»® VÄ‚N TRƯỜNG ÄHSP TP. HCM NÄ‚M HỌC 2008 - 2009

1/ Mục đích ý nghÄ©a: TrÆ°á»ng ÄHSP là trÆ°á»ng có nhiệm vụ hÆ°á»›ng nghiệp dạy nghá» rất rõ ràng. Äồng thá»i vá»›i việc được trang bị kiến thức vá» khoa...

 BÀI MỚI NHẤT