Robert Delaunay, Premier Disque, 1913.
Â
Â
Kết cấu tác phẩm nghệ thuáºt ngôn từ là ChÆ°Æ¡ng VIII trong chuyên luáºn Cấu trúc văn bản nghệ thuáºt (1970) của Iu. Lotman (1922-1993), nhà nghiên cứu văn há»c, văn hoá há»c, má»™t trong những ngÆ°á»i sáng láºp của TrÆ°á»ng phái cấu trúc – kà hiệu há»c Tartu-Moskva. Ná»™i dung ChÆ°Æ¡ng VIII được triển khai trong 9 mục: Khung, Vấn Ä‘á» không gian, Vấn Ä‘á» truyện kể, Khái niệm nhân váºt, VỠđặc trÆ°ng của thế giá»›i nghệ thuáºt, Nhân váºt và tÃnh cách, Khái niệm “cảnhâ€của Ä‘iện ảnh và văn bản văn há»c, Äiểm nhìn của văn bản, Phối hợp các yếu tố không cùng loại là nguyên tắc kết cấu (Lã Nguyên)
Â
Â
KHUNG
NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng hiểu kết cấu là tổ chức theo trục kết hợp ngang của các yếu tố truyện kể[1]. Cho nên, trÆ°á»›c tiên cần chia tách vá» mặt hệ hình (trục dá»c.- ND) các yếu tố ở má»™t cấp Ä‘á»™ cụ thể, rồi sau đó má»›i nghiên cứu sá»± phối hợp của chúng theo trục kết hợp ngang.
Tuy nhiên, nhÆ° chúng ta đã thấy, việc chia tách các yếu tố truyện kể luôn luôn phụ thuá»™c và o các đối láºp cÆ¡ bản. Váºy mà , vá» phÃa mình, các đối láºp nà y chỉ có thể chia tách trong phạm vi của má»™t trÆ°á»ng nghÄ©a được hạn định trÆ°á»›c (chỉ có thể chia tách hai táºp hợp con bổ sung cho nhau khi có má»™t táºp hợp phổ quát cho trÆ°á»›c). Bởi thế, vấn Ä‘á» khung – tức là vấn Ä‘á» ranh giá»›i chia tách văn bản nghệ thuáºt vá»›i cái không phải văn bản – luôn luôn thuá»™c loại những vấn Ä‘á» then chốt. Cùng là những câu chữ tạo ra tác phẩm nhÆ° thế, váºy mà chúng sẽ được chia thà nh những yếu tố truyện kể theo những cách thức khác nhau, tuỳ thuá»™c và o Ä‘Æ°á»ng kẻ ngăn cách văn bản vá»›i cái không phải văn bản được vạch ra ở chá»— nà o. Những gì nằm phÃa ngoà i Ä‘Æ°á»ng kẻ ấy Ä‘á»u không nháºp và o cấu trúc của má»™t tác phẩm cụ thể: hoặc nó không phải là tác phẩm, hoặc nó thuá»™c má»™t tác phẩm khác. Chẳng hạn, trong nhà hát ở thế kỉ XVIII, các hà ng ghế của loại khán giả Æ°u đãi đặc biệt được đặt ngay trên sân khấu khiến ngÆ°á»i xem ngồi dÆ°á»›i nhìn thấy cả diá»…n viên lẫn khán giả. NhÆ°ng chỉ có diá»…n viên má»›i lá»t và o không gian nghệ thuáºt của vở diá»…n được bà i trà bên trong má»™t cái khung xác định giá»›i hạn của nó. Bởi thế, tuy nhìn thấy cả khán giả trên sân khấu, nhÆ°ng ngÆ°á»i xem không để ý tá»›i há».
Â
Khung của bức tranh có thể là má»™t tác phẩm nghệ thuáºt Ä‘á»™c láºp, nhÆ°ng nó nằm ở phÃa khác của Ä‘Æ°á»ng kẻ được vạch ra để giá»›i hạn bức vẽ, và khi xem tranh, chúng ta không nhìn thấy nó. NhÆ°ng chỉ cần chiêm ngưỡng cái khung nhÆ° má»™t văn bản Ä‘á»™c láºp nà o đó khiến bức vẽ biến mất khá»i trÆ°á»ng nhìn nghệ thuáºt của chúng ta – bức vẽ lại sẽ ở phÃa bên kia của Ä‘Æ°á»ng kẻ. Tấm phông trang trà dà nh riêng cho má»™t vở diá»…n cụ thể luôn luôn là má»™t phần của văn bản. NhÆ°ng không phải tấm phông sẽ chẳng thay đổi bao giá». Tấm phông của MKAT[2] vá»›i hình chim hải âu Ä‘ang bay dà nh cho má»—i vở kịch từng lần lượt công diá»…n trên sân khấu nhà hát, nếu tách riêng, nó sẽ nằm ngoà i giá»›i hạn của văn bản. NhÆ°ng chỉ cần chúng ta hình dung toà n bá»™ phối cảnh của nhà hát là má»™t văn bản thống nhất (có cÆ¡ sở để hình dung nhÆ° thế, nếu chúng là má»™t thể thống nhất vá» tÆ° tưởng – nghệ thuáºt), còn các vở diá»…n là những yếu tố của thể thống nhất ấy, thì tấm phông sẽ lại nằm bên trong không gian nghệ thuáºt. Nó sẽ thà nh má»™t yếu tố của văn bản, và chúng ta sẽ có thể nói vá» vai trò kết cấu của nó. Bức tranh nổi tiếng ở Hermitage “Maria Magdalina sám hối†của Tiziano[3] là và dụ vá» tÃnh không thể thẩm thấu của khung đối vá»›i các quan hệ ngữ nghÄ©a. Tranh được lồng trong khung. Khung là má»™t công trình tinh xảo, miêu tả hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông gần nhÆ° ở trần, vá»›i bá»™ ria vểnh ngược. Nếu Ä‘em chủ Ä‘á» tranh ghép vá»›i chủ Ä‘á» khung sẽ gợi dáºy má»™t ấn tượng mạnh mẽ vá» sá»± hà i hÆ°á»›c. NhÆ°ng sá»± lắp ghép ấy không thể xẩy ra, vì khi xem tranh, chúng ta gạt cái khung ra khá»i trÆ°á»ng nghÄ©a của mình – nó chỉ là ranh giá»›i biểu hiện không gian nghệ thuáºt tạo thà nh má»™t thế giá»›i toà n vẹn. Chỉ cần chúng ta ngắm nghÃa cái khung nhÆ° má»™t văn bản Ä‘á»™c láºp, bức tranh láºp tức biến thà nh ranh giá»›i của khung, và vá»›i ý nghÄ©a nhÆ° thế, nó không khác gì bức tÆ°á»ng. Khung của bức tranh, dãy đèn trÆ°á»›c sân khấu, Ä‘Æ°á»ng viá»n của mà n hình tạo thà nh ranh giá»›i của má»™t thế giá»›i nghệ thuáºt khép kÃn trong tÃnh tổng hợp của nó.
Äiá»u vừa nói ở trên có quan hệ vá»›i nhiá»u bình diện trong là luáºn vá» nghệ thuáºt nhÆ° má»™t hệ thống mô hình hoá. Bị giá»›i hạn vá» không gian, tác phẩm nghệ thuáºt là mô hình của má»™t thế giá»›i vô thủy vô chung.
Khung của má»™t bức tranh, dãy đèn trong nhà hát, Ä‘oạn mở đầu hay kết thúc má»™t tác phẩm văn há»c hay âm nhạc, bá» mặt chia tách má»™t công trình Ä‘iêu khắc hoặc má»™t quần thể kiến trúc vá»›i không gian bao quanh nó vá» phÆ°Æ¡ng diện nghệ thuáºt – tất cả những cái đó Ä‘á»u là những hình thức khác nhau của quy luáºt nghệ thuáºt mang tÃnh phổ quát: tác phẩm nghệ thuáºt là mô hình hữu hạn của của má»™t thế giá»›i vô hạn. Hẳn là vì, vá» nguyên tắc, tác phẩm nghệ thuáºt là sá»± phản ánh cái vô cùng trong cái hữu hạn, cái chỉnh thể trong má»™t trÆ°á»ng Ä‘oạn, cho nên, không thể kiến tạo ra tác phẩm giống nhÆ° là sá»± sao chép đối tượng trong những hình thức vốn có của nó. Nó là sá»± phản ánh má»™t hiện thá»±c nà y và o má»™t hiện thá»±c khác, có nghÄ©a, nó bao giá» cÅ©ng là sá»± phiên dịch.
Chỉ xin dẫn má»™t và dụ duy nhất và đầy hấp dẫn, tuy không thuá»™c phạm vi nghệ thuáºt, nhÆ°ng nó có khả năng chỉ ra mối liên hệ giữa vấn Ä‘á» ranh giá»›i và tÃnh Æ°á»›c lệ của ngôn ngữ phản ánh má»™t đối tượng trong má»™t đối tượng khác nà o đó.
Nguyên là khởi Ä‘iểm của hình há»c Lobasevski[4] đã phủ định tiên Ä‘á» thứ 5 của Euclid, theo đó, từ má»™t Ä‘iểm nằm ngoà i Ä‘Æ°á»ng thẳng cho trÆ°á»›c, không thể vẽ hÆ¡n má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng song song vá»›i Ä‘Æ°á»ng thẳng ấy. Giả thuyết trái ngược đã Ä‘oạn tuyệt hoà n toà n vá»›i những quan niệm trá»±c quan quen thuá»™c và có vẻ nhÆ° không thể miêu tả được nó trên má»™t mặt phẳng bằng những phÆ°Æ¡ng tiện của các thủ pháp “thông dụng†(thuáºt ngữ của Lobasevski) của hình há»c. NhÆ°ng, nhÆ° Klein (Felix Christian Klein – 1849-1925.- ND), nhà toán há»c ngÆ°á»i Äức đã là m, chỉ cần vẽ má»™t Ä‘Æ°á»ng tròn lên trên mặt phẳng Euclide quen thuá»™c mà quan sát phần bên trong, không cần để ý tá»›i Ä‘Æ°á»ng chu vi và khu vá»±c bên ngoà i, ta sẽ nhìn thấy khả năng mô hình hoá luáºn Ä‘iểm hình há»c của Lobasevski hiện lên rõ rệt nhÆ° thế nà o. Nhìn và o hình vẽ, ta láºp tức nháºn ra,
bên trong Ä‘Æ°á»ng tròn (trong phạm vi phân giá»›i của mình, Ä‘Æ°á»ng tròn nà y đóng vai trò biểu hiện toà n bá»™ không gian Lobasevski, còn những cung được vẽ trên đó sẽ thay thế các Ä‘Æ°á»ng thẳng), luáºn Ä‘iểm của Lobasevski vá» khả năng từ má»™t Ä‘iểm, có thể vẽ hai Ä‘Æ°á»ng thẳng song song (ở đây là những cung) vá»›i Ä‘Æ°á»ng thứ ba là thá»±c hiện được. ChÃnh đặc Ä‘iểm phân giá»›i vá» không gian cho phép xem xét hình há»c thông thÆ°á»ng bên trong Ä‘Æ°á»ng tròn nhÆ° là mô hình của hình há»c Lobasevski[5].
Và dụ dẫn ra ở trên có quan hệ trá»±c tiếp tá»›i vấn Ä‘á» khung trong tác phẩm nghệ thuáºt. Mô hình hoá má»™t đối tượng là cái vô cùng (hiện thá»±c) bằng các phÆ°Æ¡ng tiện của má»™t văn bản hữu hạn, vá»›i không gian của mình, tác phẩm nghệ thuáºt đã thay thế không phải má»™t phần (đúng hÆ¡n, không chỉ má»™t phần) Ä‘á»i sống được phản ánh, mà là toà n bá»™ Ä‘á»i sống ấy trong tÃnh tổng hợp của nó. Má»—i mô hình riêng lẻ Ä‘á»u mô hình hoá má»™t đối tượng vừa là má»™t cá thể nà o đó, lại vừa mang tÃnh phổ quát. Chẳng hạn, truyện Anna Karenhina, má»™t mặt, phản ánh má»™t đối tượng bị thu hẹp lại: số pháºn má»™t nữ nhân váºt mà chúng ta có thể liên hệ vá»›i nhiá»u số pháºn riêng lẻ vẫn Ä‘ang ở quanh ta trong cuá»™c sống thÆ°á»ng nháºt. Cái đối tượng có tên riêng và nhiá»u dấu hiệu của má»™t cá nhân chỉ là má»™t phần của thế giá»›i được phản ánh trong nghệ thuáºt. Vá»›i ý nghÄ©a nhÆ° thế, bên cạnh số pháºn của nữ nhân váºt nà y, còn có thể kể thêm vô khối những số pháºn khác nữa. NhÆ°ng mặt khác, truyện Anna Karenhina còn là sá»± phản ánh má»™t đối tượng khác, có xu hÆ°á»›ng mở rá»™ng đến vô cùng. Có thể xem số pháºn của nữ nhân váºt là hình ảnh tiêu biểu cho số pháºn của má»i phụ nữ ở má»™t thá»i đại nhất định và má»™t phạm vi xã há»™i nhất định, hay số pháºn của má»i ngÆ°á»i phụ nữ, của má»i ngÆ°á»i nói chung. Nếu chẳng phải nhÆ° thế, thì những bÆ°á»›c thăng trầm trong tấn bi kịch của nữ nhân váºt chỉ có thể gợi dáºy hứng thú lịch sá» thuần tuý, và nhÆ° váºy thì truyện hết sức tẻ nhạt, nhất là vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»c chẳng dÃnh dáng gì tá»›i các nhiệm vụ chuyên môn đòi há»i phải nghiên cứu phong tục và táºp quán là những thứ đã được khoa há»c lịch sá» khám phá. Cho nên, có thể chia tách truyện (hay rá»™ng hÆ¡n – chia tách má»i sá»± trần thuáºt) thà nh hai bình diện. Có thể gá»i bình diện mà qua đó văn bản mô hình hoá toà n bá»™ thế giá»›i là bình diện huyá»n thoại. Bình diện thứ hai chỉ phản ánh má»™t phần nà o đó của hiện thá»±c – gá»i là bình diện cốt truyện. Cần lÆ°u ý là có những văn bản nghệ thuáºt chỉ quan hệ vá»›i hiện thá»±c theo nguyên tắc huyá»n thoại. Äó là những văn bản không sá» dụng các trÆ°á»ng Ä‘oạn riêng lẻ là m phÆ°Æ¡ng tiện, mà phản ánh má»i chuyện dÆ°á»›i dạng bản chất thuần tuý, và nhÆ° tác phẩm thần thoại. NhÆ°ng chắc chắn là không thể có những văn bản nghệ thuáºt chỉ kiến tạo theo má»—i má»™t nguyên tắc cốt truyện. Những văn bản ấy sẽ không được xem là mô hình của má»™t đối tượng nà o đó, mặc cho đối tượng ấy được lÄ©nh há»™i thế nà o. Ngay cả khi “văn há»c tÆ° liệuâ€, phim thá»i sá»± của Dziga Vertov[6], hay “cinéma – vérité†có tham vá»ng thay thế nghệ thuáºt bằng những mẩu hiện thá»±c, thì chúng vẫn cứ tạo ra những mô hình mang tÃnh tổng hợp, vẫn cứ huyá»n thoại hoá Ä‘á»i sống, dẫu chỉ bằng cách ghép nối dữ liệu, hoặc loại bá» khá»i trÆ°á»ng nhìn của ống kÃnh Ä‘iện ảnh má»™t số mặt nà o đó của hiện thá»±c. Bởi váºy, chÃnh bình diện huyá»n thoại hoá của văn bản được gắn chặt trÆ°á»›c hết vá»›i khung, trong khi đó, bình diện cốt truyện lại luôn luôn có khuynh hÆ°á»›ng phá vỡ nó. Văn bản nghệ thuáºt hiện đại thÆ°á»ng được xây dá»±ng trên sá»± xung Ä‘á»™t giữa các xu hÆ°á»›ng ấy, trên trÆ°Æ¡ng lá»±c cấu trúc giữa chúng.
Trong thá»±c tế, xung Ä‘á»™t nói trên thÆ°á»ng được nhìn nháºn nhÆ° là cuá»™c tranh luáºn giữa hai quan niệm: quan niệm xem tác phẩm nghệ thuáºt là sá»± phản ánh đối tượng theo kiểu Æ°á»›c lệ (“khái quátâ€), nhÆ° cách nghÄ© của các nhà lãng mạn và hiện thá»±c chủ nghÄ©a ở thế kỉ XIX, và quan niệm xem tác phẩm nghệ thuáºt là bản thân đối tượng (“váºtâ€), nhÆ° cách nghÄ© của các nhà vị lai và những khuynh hÆ°á»›ng khác có dÃnh lÃu tá»›i chủ nghÄ©a tiên phong trong nghệ thuáºt thế kỉ XX.
Sá»± quyết liệt của những cuá»™c tranh luáºn ấy – tức là những cuá»™c tranh luáºn từng diá»…n ra vá» bản chất Æ°á»›c lệ của nghệ thuáºt – tất yếu sẽ là m cho vấn Ä‘á» ranh giá»›i của văn bản trở nên căng thẳng. Pho tượng barroco không đặt gá»n và o bệ, Cuá»™c phiêu lÆ°u tình cảm của Sterne[7] cố ý kết thúc “không có háºuâ€, những vở kịch của Pirandello[8] hoặc cách dá»±ng vở Ä‘Æ°a hà nh Ä‘á»™ng ra ngoà i hà ng đèn sân khấu của Meyergold[9], Evgheni Oneghin chấm dứt mà truyện không mở nút, hoặc “cuốn sách vá» ngÆ°á»i chiến binh†Vaxili Terkin[10] đã Ä‘em sá»± bất táºn của Ä‘á»i sống đối láºp vá»›i công việc sá»± vụ:
Vô tiá»n, khoáng háºu -
Lợi Ãch gì đâu, việc trên bà n giấy
tất cả những cái đó Ä‘á»u là những hình thức khác nhau của xung Ä‘á»™t giữa các bình diện huyá»n thoại và cốt truyện trong văn bản.
Äiá»u vừa nói ở trên có ý nghÄ©a vô cùng quan trá»ng đối vá»›i vấn Ä‘á» khung của văn bản nghệ thuáºt ngôn từ. Khung của tác phẩm văn há»c được tạo thà nh bởi hai yếu tố: mở đầu và kết thúc. Vai trò đặc biệt của các phạm trù mở đầu và kết thúc văn bản trong việc mô hình hoá có quan hệ trá»±c tiếp vá»›i những mô hình văn hoá phổ quát nhất. Chẳng hạn, những mô hình văn hoá phổ quát luôn để lại dấu ấn Ä‘áºm nét của các phạm trù ấy trong má»™t phạm vi văn bản hết sức rá»™ng lá»›n.
Äặc Ä‘iểm nổi báºt của nhiá»u tác phẩm thần thoại và các văn bản thá»i trung đại sÆ¡ kì là yếu tố mở đầu nhÆ° Ä‘Æ°á»ng ranh giá»›i cÆ¡ bản luôn luôn chiếm giữ má»™t vị trà đặc biệt quan trá»ng. Äặc Ä‘iểm nà y rất phù hợp vá»›i sá»± đối láºp giữa cái tồn tại nhÆ° là sá»± sáng tạo vá»›i cái không tồn tại nhÆ° là phi sáng tạo. Hà nh vi sáng tạo – tạo tác – là hà nh vi khởi thuá»·. Cho nên, cái có sá»± khởi đầu là cái tồn tại. Ta hiểu vì sao, sá»± khẳng định lãnh thổ của mình nhÆ° má»™t sá»± tồn tại vá» phÆ°Æ¡ng diện văn hoá, lịch sá» và nhà nÆ°á»›c trong sá» biên niên trung đại thÆ°á»ng được trình bà y dÆ°á»›i dạng trần thuáºt vá» sá»± “khởi đầuâ€. Và nhÆ° pho biên niên sá» Kiev đã xác định Ä‘iá»u đó theo kiểu thế nà y: “Äây là truyá»n kì vá» những thá»i đại đã qua, nÆ°á»›c Nga khởi nghiệp từ đâu, ai là ngÆ°á»i đầu tiên trị vì công quốc ở Kiev, nÆ°á»›c Nga ra Ä‘á»i nhÆ° thế nà oâ€[11]. Bản thân Truyá»n kì vá» những thá»i đại đã qua là truyện kể vá» những khởi nguyên. Không chỉ đất nÆ°á»›c, mà còn cả nòi giống, dòng há» cÅ©ng tồn tại, nếu những cái đó chỉ ra được thuá»· tổ của mình.
Nhân tố mở đầu có chức năng mô hình hoá rất rõ rệt – nó không chỉ là bằng chứng vá» sá»± tồn tại, mà còn là sá»± thay thế cho phạm trù nguyên nhân, má»™t phạm trù xuất hiện muá»™n hÆ¡n vá» sau nà y. Giải thÃch má»™t hiện tượng tức là chỉ ra nguồn cá»™i của nó. Chẳng hạn việc giải thÃch và đánh giá má»™t sá»± tháºt nà o đó, và nhÆ° vụ giết anh trai của má»™t công tÆ°á»›c, sẽ được thá»±c hiện bằng cách chỉ ra ai là ngÆ°á»i đầu tiên phạm phải tá»™i ấy. Gogol đã mô phá»ng hệ thống quan niệm tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° thế trong Sá»± báo thù khủng khiếp. Trong tác phẩm nà y, má»i tá»™i ác má»›i Ä‘á»u lá»™ ra nhÆ° là bản thân cái hà nh vi giết ngÆ°á»i đầu tiên kia Ä‘ang lá»›n lên, chứ không phải là kết quả của tá»™i lá»—i tổ tông. Cho nên, má»i tá»™i ác của cháu con, háºu bối Ä‘á»u là m trầm trá»ng thêm lá»—i lầm của kẻ tạo ra nghiệp căn của các sá»± kiện. Có thể so sánh Ä‘iá»u đó vá»›i lá»i khẳng định của Groznyi[12], rằng vá»›i việc Ä‘Ã o tẩu ra ngÆ°á»›c ngoà i, Kurbski[13] khiến cho linh hồn các vị liệt tổ, liệt tông – Ä‘ang ở dÆ°á»›i suối và ng – phải Ä‘au Ä‘á»›n. Cái đặc sắc là ở đây không nói tá»›i háºu bối mà nói tá»›i tổ tiên. Văn bản không nhắm tá»›i kết cục mà hÆ°á»›ng vá» mở đầu. Vấn Ä‘á» cÆ¡ bản – không phải “kết thúc là cái gìâ€, mà là “từ đâu mà cóâ€.
Không nên nghÄ© kiểu “huyá»n thoại hoá†tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° thế chỉ là đặc Ä‘iểm riêng của Truyá»n kì vá» những thá»i đại đã qua, hoặc, và nhÆ°, Truyá»n kì vá» Ná»—i Ä‘au – Bất hạnh[14], trong đó số pháºn của “chà ng dÅ©ng sÄ© hà o hiệp†được tiên tri bằng Ä‘oạn mở đầu thế nà y:
…Äầu kỉ nguyên mục nát nà y
Chúa tạo ra trá»i và đất,
Tạo ra Adam và Eva
…NhÆ°ng cái ác của loà i ngÆ°á»i:
Ngay từ đầu đã hoà nh hà nh ngang ngược.
Khuynh hÆ°á»›ng giải thÃch hiện tượng bằng cách chỉ ra nguồn cá»™i của nó cÅ©ng là đặc Ä‘iểm của những mô hình văn hoá hiện đại thuá»™c má»™t phạm vi vô cùng rá»™ng lá»›n, và nhÆ° ở giai Ä‘oạn tiến hoá – di truyá»n, trong khoa há»c, ngÆ°á»i ta thay đã thế việc nghiên cứu ngôn ngữ nhÆ° là má»™t cấu trúc bằng lịch sá» ngôn ngữ, còn việc nghiên cứu táºp hợp các chức năng của văn bản nghệ thuáºt được thay thế bằng việc tìm kiếm nguồn gốc các văn bản. Nói nhÆ° thế không có nghÄ©a là nghi ngá» tầm quan trá»ng của những công trình nghiên cứu loại nà y, mà chỉ nhằm là m nổi báºt mối liên hệ giữa chúng vá»›i những dạng phân giá»›i nhất định của các mô hình văn hoá.
Những mô hình văn hoá chú trá»ng đặc biệt tá»›i nhân tố mở đầu Ä‘á»u có quan hệ theo má»™t kiểu nhất định vá»›i sá»± xuất hiện của loại văn bản được phân giá»›i chỉ từ má»™t Ä‘iểm nhìn: Ä‘iểm nhìn mở đầu.
Sẽ được xem là những văn bản có tÃnh “phân giá»›iâ€, nếu chúng có phần mở đầu. Phần kết thúc, vá» nguyên tắc, bị loại bá», vì văn bản đòi há»i phải được tiếp tục. Các pho biên niên sá» là loại nhÆ° thế. Äó là những văn bản không thể kết thúc. Nếu văn bản bị gián Ä‘oạn thì hoặc là nhất thiết phải tìm được ngÆ°á»i viết tiếp, hoặc là văn bản sẽ được tiếp nháºn nhÆ° là chÆ°a hoà n chỉnh, có thiếu sót. Nếu có kết thúc, văn bản sẽ trở nên thiếu hụt. Kết thúc mở nhÆ° má»™t nguyên tắc cÅ©ng là đặc Ä‘iểm của các văn bản và nhÆ° những Ä‘oạn căng thẳng đòi há»i phải tiếp tục được triển khai cùng vá»›i sá»± phát triển của sá»± kiện trong những tác phẩm viết theo thể noel[15]. NgÆ°á»i ca sÄ© trong lán trại của các chiến binh Nga của Zukovski[16], Ngôi nhà của những ngÆ°á»i Ä‘iên của Voeikov[17] cÅ©ng được xây dá»±ng theo nguyên tắc nà y. Có thể kể thêm những tác phẩm được in theo từng chÆ°Æ¡ng, từng số; những số, những chÆ°Æ¡ng nà y do tác giả vẫn viết tiếp sau khi má»™t phần văn bản đã ra mắt ngÆ°á»i Ä‘á»c, và nhÆ° Evghenhi Onhegin, hoặc Vaxili Terkin. Äặc biệt là , khi chuyển “tuyển táºp những chÆ°Æ¡ng Ä‘a tạp†từng công bố trong nhiá»u năm thà nh má»™t cuốn sách, má»™t văn bản hoà n chỉnh, Puskin chẳng những không bổ sung những dấu hiệu của sá»± “kết thúcâ€, mà còn là m giảm nhẹ vai trò của yếu tố mở đầu. Ở chÆ°Æ¡ng Bảy, bằng cách giá»…u nhại lá»i mà o đầu mang tÃnh cổ Ä‘iển dà nh cho trÆ°á»ng ca (“dẫu muá»™n, nhÆ°ng mà o đầu ở đây vẫn cóâ€), Puskin nhấn mạnh đặc Ä‘iểm “không mở đầu†trong bản trÆ°á»ng ca của mình. Cả Terkin… cÅ©ng trải qua quá trình biến thể nhÆ° váºy. Có thể nháºn ra những đặc Ä‘iểm của nguyên tắc cấu trúc nói trên trong hà ng loạt série truyện vừa, tiểu thuyết, phim được kéo dà i vì tác giả không dám “giết chết†các nhân váºt Ä‘ang được Ä‘á»™c giả yêu mến, hoặc do há» muốn khai thác thắng lợi kinh tế của những tác phẩm đầu tiên.
Hiển nhiên là tá» tạp chà văn há»c hiện đại, ở má»™t mức Ä‘á»™ nà o đó, thÆ°á»ng được xem là má»™t văn bản thống nhất, nên ở đây, chúng ta cÅ©ng tìm thấy má»™t cấu trúc có mở đầu được tô Ä‘áºm và phần kết thúc “để mởâ€.
Nếu yếu tố mở đầu của văn bản có quan hệ ở má»™t mức Ä‘á»™ nhất định vá»›i việc mô hình hoá nguyên nhân, thì phần kết thúc lại tăng cÆ°á»ng dấu hiệu của mục Ä‘Ãch.
Khảo sát từ các huyá»n thoại vá» cuá»™c sống ở kiếp sau cho tá»›i những há»c thuyết không tưởng, ta có thể bắt gặp dấu ấn rá»™ng khắp của các mô hình văn hoá có yếu tố kết thúc được tăng cÆ°á»ng, đồng thá»i chức năng mô hình hoá của nhân tố mở đầu lại bị hạ thấp rất rõ nét.
Việc Ä‘Æ°a lên bình diện thứ nhất chuyện sinh hay tá» nhÆ° những thá»i Ä‘iểm cÆ¡ bản của tồn tại, sá»± xuất hiện của những truyện đại loại nhÆ° Sá»± sinh hạ của má»™t con ngÆ°á»i[18], Ba cái chết, Cái chết của Ivan Ilich[19] Ä‘á»u có quan hệ ở những mức Ä‘á»™ khác nhau vá»›i dấu ấn của nhân tố mở đầu hay kết thúc trong các mô hình văn hoá thuá»™c những kiểu loại khác nhau.
ChÃnh sá»± tăng cÆ°á»ng chức năng mô hình hoá của nhân tố kết thúc văn bản (Ä‘á»i sống của con ngÆ°á»i, cÅ©ng nhÆ° sá»± miêu tả Ä‘á»i sống ấy, được xem là những văn bản đặc biệt chứa Ä‘á»±ng trong bản thân sá»± thông tin vá» cái trá»ng đại) luôn luôn gợi dáºy sá»± phản kháng chống lại việc xem cái kết cục nhÆ° là nhân tố biểu nghÄ©a cÆ¡ bản. Ta hiểu vì sao lại xuất hiện trong hệ thống nà y lối nói theo kiểu nghịch dụ “kết cục vô nghÄ©aâ€, “cái chết vô nghÄ©aâ€, hoặc những truyện kể vá» cái chết vô nghÄ©a, vỠđịnh mệnh đầy bà ẩn của các nhân váºt:
Hãy hát ca vá» Ä‘iá»u chà ng chÆ°a là m,
Vì lẽ gì chà ng vội vã bỠta mà đi…
(A.A.Blok)
Trong lá thÆ° gá»i M.A.Lopukhova Ä‘á» ngà y 28.8.1832 của Lermontov có hai bà i thÆ¡ đặt ká» nhau. Bà i thứ nhất nói vỠý muốn cá»± tuyệt sá»± tồn tại khôn ngoan và có mục Ä‘Ãch của con ngÆ°á»i vì Ä‘á»i sống an nhiên tá»± tại của thiên nhiên:
Vì lẽ gì mà tôi không sinh ra
Từ là n sóng xanh biếc nà y? –
…
Nếu không sợ khổ đau dưới địa ngục
Thì thiên Ä‘Æ°á»ng hấp dẫn gì đâu.
…
Giá mà được tự do sinh ra,
Tá»± do sống và kết liá»…u Ä‘á»i mình!
Bà i thứ hai là sá»± tranh luáºn trá»±c diện vá»›i quan niệm cho rằng sá»± khôn ngoan của cuá»™c Ä‘á»i nằm ngay ở sá»± kết thúc của nó:
Kết thúc! Tiếng ấy réo rắt là m sao!
Lắm là thế,- mà trong đó không nhiá»u tÆ° tưởng.
Có thể đối chiếu Ä‘iá»u nà y vá»›i việc tô Ä‘áºm chức năng mô hình hoá của nhân tố kết thúc ở má»—i truyện trong NgÆ°á»i anh hùng thá»i đại chúng ta, rồi lại là m má» chức năng ấy trong chỉnh thể văn bản của tiểu thuyết. Số pháºn cá nhân của Pesorin “kết thúc†từ rất lâu trÆ°á»›c khi kết thúc văn bản: cái chết của nhân váºt được thông báo ở “lá»i nói đầu†cuốn nháºt kà của anh ta, còn tiểu thuyết thì kết thúc giống nhÆ° dừng lại ở giữa chừng: “Tôi không khai thác được thêm Ä‘iá»u gì ở anh ta: nói chung, anh ta không thÃch những cuá»™c trò chuyện siêu hìnhâ€. TrÆ°á»ng ca Saska[20] được cố ý tạo thà nh má»™t Ä‘oạn không có kết thúc.
Thế mà chức năng mô hình hoá của nhân tố kết thúc rõ rà ng là có vai trò rất quan trá»ng đối vá»›i tÆ° duy thông thÆ°á»ng hiện nay (chẳng hạn, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng thÃch Ä‘á»c ngược từ cuối sách, hoặc “liếc xem†cái kết thúc).
Äiá»u trên có ý nghÄ©a đặc biệt quan trá»ng đối vá»›i vấn Ä‘á» khung của văn bản nghệ thuáºt ngôn từ. NhÆ° đã nói, khung của tác phẩm văn há»c được tạo thà nh bởi hai yếu tố: mở đầu và kết thúc. Xin dẫn má»™t và dụ vá» chức năng của nhân tố kết thúc nhÆ° là khung của văn bản. Trong tác phẩm văn há»c hiện đại, khái niệm “kết thúc†bao giá» cÅ©ng gắn vá»›i những tình huống truyện nhất định. Và nhÆ° ở Ä‘oạn “Bạn hãy khuyên giải vì Onhegin, bạn hỡiâ€, Puskin đã xác định những tình huống “kết thúc†tiêu biểu:
Vì “Onhegin†bạn hãy cất lá»i, bạn hỡi,
Hãy khuyên tôi lại bắt đầu trong rảnh rỗi ngà y thu.
Bạn hãy bảo tôi: chà ng vẫn sống và chưa có vợ.
Thế thì tiểu thuyết chưa kết thúc được đâu…
Äiá»u đó không loại trừ khả năng văn bản sẽ cố ý kết thúc theo kiểu “không có kết thúc†(nhÆ° Cuá»™c phiêu lÆ°u tình cảm của Sterne) và những kiểu phá vỡ khuôn sáo, đến lượt mình, lại biến thà nh những khuôn sáo.
Bây giá» chúng ta sẽ xem xét má»™t quan niệm sáo mòn nhất vá» kết thúc văn bản, và nhÆ° happy end. Nếu nhân váºt chết, ta sẽ xem đó là tác phẩm có kết thúc bi kịch. Nếu nhân váºt ấy lấy vợ, có phát kiến lá»›n lao hoặc nâng cao chỉ tiêu sản xuất trong xưởng thợ của mình – tác phẩm ấy sẽ kết thúc tốt đẹp. DÄ© nhiên, quan niệm ấy không là m mất Ä‘i Ä‘iá»u là thú, rằng xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c má»™t kết thúc bất hạnh hay tốt đẹp của văn bản luôn luôn chứa Ä‘á»±ng trong bản thân những chỉ dấu hoà n toà n khác, nếu nhÆ° chuyện nói vá» má»™t sá»± kiện có tháºt. Khi kể vá» má»™t sá»± tháºt lịch sá» từng xẩy ra ở thế kỉ trÆ°á»›c, ngÆ°á»i ta thông báo, rằng ở thá»i Ä‘iểm hiện nay, nhân váºt hà nh Ä‘á»™ng chủ chốt đã từ trần, chúng ta sẽ không tiếp nháºn thông báo ấy nhÆ° má»™t tin buồn. Bởi vì, chúng ta thừa biết, con ngÆ°á»i từng tồn tại cách đây má»™t trăm năm bây giá» không thể không chết. NhÆ°ng chỉ cần chá»n chÃnh sá»± kiện ấy là đối tượng của tác phẩm, tình hình sẽ thay đổi hoà n toà n. Văn bản kết thúc bằng chiến thắng của nhân váºt – chúng ta sẽ xem là câu chuyện kết thúc tốt đẹp; nhÆ°ng văn bản đẩy mạch trần thuáºt tá»›i táºn cái chết của anh ta – ấn tượng của chúng ta sẽ hoà n toà n thay đổi.
Có chuyện gì ở đây?
Trong tác phẩm nghệ thuáºt, tiến trình sá»± kiện dừng lại đúng và o thá»i Ä‘iểm trần thuáºt kết thúc. Sau đó sẽ không còn gì xẩy ra, và được hiểu rằng, nhân váºt còn sống đến lúc ấy thì nói chung sẽ không chết nữa, ngÆ°á»i đã tìm thấy tình yêu thì không thể đánh mất tình yêu, đã chiến thắng thì vá» sau không thể thất bại, bởi vì má»i hà nh Ä‘á»™ng tiếp theo Ä‘á»u bị loại bá».
Äiá»u đó thể hiện bản chất hai mặt của mô hình nghệ thuáºt: khi phản ánh má»™t sá»± kiện riêng lẻ, nó đồng thá»i phản ánh toà n bá»™ bức tranh thế giá»›i, khi kể lại số pháºn bi thảm của nữ nhân váºt, nó đồng thá»i trần thuáºt vá» trạng thái bi kịch của thế giá»›i nói chung. Cho nên, vá»›i chúng ta, má»™t kết cục tốt đẹp hay tồi tệ có ý nghÄ©a rất quan trá»ng. Nó không chỉ chứng tá» truyện nà y hay truyện kia đã hoà n kết, mà còn cho thấy cấu trúc của thế giá»›i nói chung.
Äặc biệt là trong những trÆ°á»ng hợp, khi Ä‘oạn kết lại trở thà nh Ä‘iểm khởi đầu của má»™t câu chuyện má»›i (vá»›i tÃn đồ CÆ¡ Äốc giáo, kết thúc cuá»™c sống có nghÄ©a là khởi đầu của sá»± tồn tại dÆ°á»›i cõi âm, kết thúc tốt đẹp của NgÆ°á»i thợ cạo thà nh Xevin trở thà nh tình huống khởi nguồn đầy kịch tÃnh của Äám cÆ°á»›i Figaro[21]), thì hiển nhiên nó được xem là má»™t câu chuyện má»›i. Cho nên ta có thể thÆ°á»ng xuyên bắt gặp trong các tác phẩm trần thuáºt, những cái kết truyện nhÆ° thế nà y: “nhÆ°ng đây là câu chuyện hoà n toà n khácâ€, “nhÆ°ng chuyện nà y, để lần sau sẽ kểâ€.
NhÆ°ng trong cách trần thuáºt hiện đại, các phạm trù mở đầu và kết thúc văn bản còn đóng má»™t vai trò khác nữa. Khi bắt đầu Ä‘á»c má»™t quyển sách, xem má»™t bá»™ phim, hay má»™t vở kịch trong nhà hát, Ä‘á»™c giả hoặc khán giả có thể không được biết đến cùng, hoặc không được biết đầy đủ vá» văn bản Ä‘ang mở ra trÆ°á»›c anh ta đã được mã hoá trong hệ thống nà o. DÄ© nhiên, anh ta phải chú ý để có được ý niệm đầy đủ nhất vá» thể loại, vá» phong cách của văn bản, vá» những mã nghệ thuáºt mang tÃnh loại hình mà anh ta phải váºn dụng trong trà não để cảm thụ văn bản. Những tri thức ấy, vá» cÆ¡ bản, anh ta sẽ tìm thấy ở phần mở đầu.
DÄ© nhiên, do vấn Ä‘á» nà y đôi khi trở thà nh cuá»™c chiến giữa văn bản và khuôn sáo, nên nó có thể được trải ra trên toà n bá»™ tác phẩm, và lắm lúc, phần kết thúc lại đóng vai trò của nhân tố “phản mở đầuâ€, má»™t point’a khiến ta hiểu toà n bá»™ hệ thống mã hoá của văn bản theo kiểu giá»…u nhại, hoặc theo má»™t cách khác nà o đó. ChÃnh Ä‘iá»u nà y là m cho khuynh hÆ°á»›ng tá»± Ä‘á»™ng hoá của các bá»™ mã đã được váºn dụng thÆ°á»ng xuyên bị vô hiệu hoá và giúp giảm thiểu tối Ä‘a sá»± dà i dòng không cần thiết của văn bản.
Dẫu sao thì trong văn bản trần thuáºt hiện đại, chức năng mã hoá vẫn thuá»™c vá» nhân tố mở đầu, còn chức năng truyện – “huyá»n thoại hoá†lại là của nhân tố kết thúc. DÄ© nhiên, trong nghệ thuáºt, luáºt lệ tồn tại chủ yếu là để tạo ra khả năng phá vỡ ý nghÄ©a nghệ thuáºt của chúng. Bởi thế, trong trÆ°á»ng hợp nà y, sá»± phân bổ kiểu loại của các chức năng sẽ tạo khả năng nảy sinh vô số những biến thể.
(Còn nữa)
Lã Nguyên dịch
[1] “Các yếu tố truyện kểâ€: được dịch từ chữ “Ñюжетные Ñлементыâ€. Từ đầu thế kỉ XX cho đến nay, trong nghiên cứu văn há»c Nga, hai khái niệm “Ñюжет†(sujet) và “фабула†(fabula) được cắt nghÄ©a tÆ°Æ¡ng đối thống nhất và ổn định. Trong cuốn Lý luáºn văn há»c. Thi pháp (1925), B.V.Tomasevski (1890 -1957) định nghÄ©a: “fabula là tổng thể các motip trong mối liên hệ logic theo tráºt tá»± thá»i gian – nhân quảâ€, nó là  cái “được thông báo trong tác phẩmâ€, là  cái “có thể đã xẩy ra trong thá»±c tế, không cần tá»›i sá»± hÆ° cấu của tác giảâ€. “Sujet là tổng thể của chÃnh các mô tip ấy trong trình tá»± và mối liên hệ mà chúng được trình bà y trong tác phẩmâ€, nó “là má»™t kiến tạo hoà n toà n mang tÃnh nghệ thuáºtâ€(Xem: B.V.Tomasevski.- Là luáºn văn há»c. Thi Pháp. M.,2003, tr.282-283). Iu.Lotman đã hoà n thiện, Ä‘Æ°a ra má»™t quan niệm riêng, trên cÆ¡ sở kế thừa và phát triển quan Ä‘iểm của Tomasevski, Veselovski, Propp, Shklovski vá» khái niệm truyện kể (Sujet). Nói nhÆ° thế để thấy khái niệm “cốt truyện†trong cách hiểu thông thÆ°á»ng của giá»›i nghiên cứu Việt Nam chỉ gần gÅ©i vá»›i ná»™i hà m của khái niệm “fabula†theo quan niệm của giá»›i nghiên cứu Nga. Chúng tôi dịch các chữ “sujet†(“Ñюжетâ€), “sujetnyi†(“Ñюжетныйâ€) trong công trình của Iu. Lotman là “truyện kểâ€, “thuá»™c vá» truyện kể†chÃnh là để trung thà nh vá»›i quan niệm của ông.- ND.
[2] Tiếng Nga “МХÐТ†(МоÑковÑкий художеÑтвенный академичеÑкий театр) – Nhà hát hà n lâm nghệ thuáºt Moskva .- ND
[3] Vecellio Tiziano (1490-1576): Danh hoạ ngÆ°á»i Ã, má»™t trong những đại diện hà ng đầu của TrÆ°á»ng phái Venice thá»i Phục HÆ°ng. Bức “Maria Magdalina sám hối†(xem ở “Phụ lụcâ€) của ông được hoà n thà nh và o năm 1560.- ND
[4] N.I. Lobasevski (1792-1856): Nhà toán há»c vÄ© đại ngÆ°á»i Nga, cha đẻ của “hình há»c phi euclideâ€.-ND
[5] Hình vẽ cho thấy, ở quãng giữa của các cung BD và CE, trong phạm vi không gian của Ä‘Æ°á»ng tròn, có thể vẽ hà ng loạt cung hoà n toà n thoả mãn yêu cầu: Ä‘i qua Ä‘iểm A và không cắt BC. Äó là điá»u không thể thá»±c hiện, nếu ta tiến hà nh má»i việc trên không gian của mặt phẳng không có sá»± phân giá»›i.
[6] Dziga Vertov (1896 – 1954, tên khai sinh: David Abelevich Kaufman, còn nổi tiếng vá»›i các bút danh: Denis Abramovich, hoặc Denis Arkadievich Kaufman): Äạo diá»…n Ä‘iện ảnh Liên Xô (cÅ©), nhà là luáºn và ngÆ°á»i đặt ná»n tảng cho Ä‘iện ảnh tÆ° liệu.- ND.
[7] Laurence Sterne (1713 – 1768): Nhà văn lá»—i lạc ngÆ°á»i Anh, thế kỉ XVIII. Cuá»™c phiêu lÆ°u tình cảm (nhan đỠđầy đủ: Cuá»™c phiêu lÆ°u tình cảm ở Pháp và à của ngà i Journey – A Sentimental Journey through France and Italy) dá»± định sẽ có 4 táºp, nhÆ°ng hai táºp đầu vừa ra mắt công chúng (1768), thì Sterne qua Ä‘á»i, bá»™ tiểu thuyết thế là đà nh bá» dở.- ND.
[8] Luigi Pirandello (1867-1936): Nhà văn, kịch gia ngÆ°á»i Ã, giải thưởng Nobel văn há»c (1934) “vì sá»± sáng tạo táo bạo và những sáng kiến trong việc phục hÆ°ng ná»n nghệ thuáºt kịch và sân khấuâ€.-ND.
[9] Tên tháºt: Karl Kasimir Theodor Meyergold (1874-1940), đạo diá»…n và diá»…n viên sân khấu Nga.-ND.
[10] Vaxili Terkin: Nhan Ä‘á» má»™t trÆ°á»ng ca sáng tác từ 1941 đến 1945 của A.T.Tvardovski (1910 -1971). Cuốn sách vá» ngÆ°á»i chiến binh: là phụ Ä‘á» của bản trÆ°á»ng ca nà y.
[11] Äây là nhan đỠđầy đủ của bá»™ biên niên sá» Kiev, tác phẩm được cho là ra Ä‘á»i và o cuối thế kỉ XI, đầu thế kỉ XII (khoảng 1113), tác giả là Nhestor (khoảng 1056 – 1114). Trong nghiên cứu văn há»c, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng sá» dụng các nhan Ä‘á» rút gá»n, và nhÆ° Truyá»n kì vá» các thá»i đại đã qua, Biên niên sỠđầu tiên, hoặc Biên niên sá» của Nhestor.- ND.
[12] Ivan Groznyi (1530 – 1584): Äại Công tÆ°á»›c Moskva và toà n Nga từ 1533, Hoà ng đế toà n Nga từ 1547.- ND.
[13]A.M. Kurbski (1528 -1583): Công tÆ°á»›c, nhà hoạt Ä‘á»™ng chÃnh trị, nhà văn nổi tiếng, từng là cáºn thần sủng ái của Hoà ng đế Groznyi trong cuá»™c chiến chống quân Tarta và quân Ba Lan (1552 – 1560). Thất bại của quân Nga trong tráºn chiến ở thà nh Nevel (1562) khiến Kurbski bị thất sủng. Năm 1563 (má»™t số tà i liệu ghi là năm 1564), Kurbski quyết định “từ bỠđất chúaâ€, chạy qua Litva, trở thà nh hà ng thần của vua Ba Lan Zygmunt II August (1548 – 1572) và từ tháng 9 năm 1564, ông bắt đầu chiến đấu chống lại quân Nga.- ND.
[14] Nhan đỠđầy đủ: Truyá»n kì vá» Ná»—i Ä‘au và Bất hạnh, Ná»—i Ä‘au – Bất hạnh đã biến má»™t tráng sÄ© thà nh má»™t tu sÄ© nhÆ° thế nà o. Äây là tác phẩm thÆ¡ của thế kỉ XVII, còn giữ được trong má»™t bản in duy nhất ở thế kỉ XVIII.- ND.
[15] Noel là thể loại vay mượn từ nguồn thánh ca dân gian châu Âu, ná»™i dung chÃnh của nó là giá»…u nhại các truyện trong Kinh Thánh. Từ cuối thế kỉ XVIII, noel giá»…u nhại Thánh Kinh hết sức sâu cay và biến thà nh thể văn bình luáºn tổng quan đầy tÃnh trà o phúng vá» những chuyện của năm cÅ©. Äến đầu thế kỉ XIX, noel trở thà nh thể loại phổ biến trong văn há»c Nga. Nhiá»u bà i noel “nổi loạn†của Puskin, Gorsakov, Vezemski được lÆ°u truyá»n rá»™ng rãi trong văn há»c bà máºt thá»i ấy.- ND.
[16] V.A.Zukovski (1783-1852): Nhà thÆ¡, dịch giả, nhà phê bình, ngÆ°á»i đặt ná»n tảng cho cho chủ nghÄ©a lãng mạn trong thÆ¡ ca Nga. Bà i thÆ¡ NgÆ°á»i ca sÄ© trong lán trại của chiến binh Nga công bố năm 1812.- ND.
[17] A.F.Voeykov (1779-1839): Nhà thÆ¡, nhà báo Nga. Ngôi nhà của những ngÆ°á»i Ä‘iên là tác phẩm công kÃch bằng thÆ¡, bắt đầu công bố năm 1814, được tiếp tục bổ sung cho mãi tá»›i năm 1838.- ND.
[18]Truyện ngắn của M.Gorki, công bố năm 1912.-ND.
[19] Hai truyện ngắn của L.Tolstoi.-ND.
[20] NgÆ°á»i anh hùng thá»i đại chúng ta (sáng tác: 1838 – 1840) và Saska (sáng tác: 1833-1834, công bố từng phần: 1861, công bố trá»n vẹn: 1862) Ä‘á»u là sáng tác của M.Iu.Lermontov (1814-1841).- ND.
[21] NgÆ°á»i thợ cạo thà nh Xevin (1775) và Äám cÆ°á»›i Figaro (1784) là hai vở hà i kịch của Pierre – Augustin Caron Beaumarchais (1732 – 1799).- ND.
Â
nguồn: phebinhvanhoc.com.vn |